Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1097: Ông nghĩ tôi là người dễ dàng bỏ qua như vậy sao?

Tiểu Trần còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Phàm cắt ngang: “Đừng nói chuyện bút pháp, trình độ hội họa của Tiểu Bàn rất cao. Tôi là người hiểu rất rõ về quốc họa so với bất kỳ ai, anh nói cho tôi xem là vị đại sư nào đã nói tác phẩm của Tiểu Bàn không xứng với hạng Nhất? Tôi sẽ đi hỏi bọn họ cho rõ ràng.”
“Ôi đệt!” Tiểu Trần có chút bối rối, tên này ngang ngược thật đấy! Như vậy mà cũng nói được? “Vị tiên sinh này, không biết anh có ý gì đây? Chẳng lẽ ý của anh là, những vị đại sư kia lại không bằng anh sao? Tôi nói cho anh biết, làm người đừng nên quá tự tin, một bức tranh của các đại sư kia đều có thể được bán ra với mức giá trên trời, lên tới mấy trăm ngàn đó. Được rồi, tôi cúp máy đây, có nói thế nào thì anh cũng không hiểu. Thứ hạng của cuộc thi đã được quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi.”
Tút tút!
Sau đó anh ta lập tức cúp máy.
“Đồ thần kinh!” Tiểu Trần lắc đầu, bây giờ loại người gì cũng có, vậy mà lại dám chất vấn Hiệp hội Quốc họa bọn họ, đúng là đồ không biết sống chết.
...
Phố Vân Lý.
Ông Lương: “Tên này có ý gì vậy, trình độ nghệ thuật quốc họa của ông chủ nhỏ là thứ bọn họ có thể so sánh được sao?”
Chị Hồng: “Đúng thế. Ông chủ nhỏ, cậu nói xem giờ chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Lâm Phàm trong lòng đã có chút tức giận: “Tôi sẽ gọi lại lần nữa.”
Đối phương thật sự quá kiêu ngạo, hoàn toàn không thèm đưa ra một lý do hợp lý. So sánh hai bức tranh cái nào đẹp hơn cái nào không, chẳng lẽ bọn họ lại không nhìn ra được à?
Lần nữa gọi điện thoại qua đó.
Tiểu Trần thấy số điện thoại này lại gọi đến thì có chút tức tối. Vừa nhấc máy, giọng điệu anh ta lập tức trở nên gay gắt: “Anh không hiểu ý tôi sao? Thứ hạng này đều là do các đại sư lựa chọn ra, không có bất cứ một vấn đề nào xảy ra cả. Nếu như anh còn tiếp tục thắc mắc thì anh có tin tôi sẽ ngay lập tức hủy bỏ giải thưởng của Tiểu Bàn không hả?”
Lâm Phàm còn chưa nói gì đã nghe thấy đối phương rống to, hơn nữa còn nói muốn hủy bỏ thứ hạng của Tiểu Bàn, hắn cũng tức giận hét lại: “Được, anh có năng lực thì cứ làm thế đi.”
“Đồ thần kinh! Để xem tôi có dám hay không nhé!” Tiểu Trần tức giận.
Lâm Phàm: “Các người thân là nhân viên của Hiệp hội Quốc họa, tổ chức cuộc thi mà lại không có một chút công bằng nào. Cuộc thi của bọn trẻ con mà các người lại dám giở trò mờ ám, đút lót cửa sau. Khó trách thế hệ trẻ càng ngày càng sa sút, hóa ra đều là do các người làm ra cả!”
Cạch!
Lâm Phàm vừa dứt lời thì đối phương đã ngắt máy.
Hiển nhiên là đã tức giận rồi.
Hiệp hội Quốc họa.
“Mẹ nó, không hiểu nhảy đâu ra tên thần kinh dám chất vấn quyết định của chúng ta. Vừa rồi không phải còn tỏ vẻ nguy hiểm sao? Vậy tốt, nếu đã không biết điều như vậy thì hắn cũng đừng mơ có được giải thưởng đó.” Tiểu Trần đã bị Lâm Phàm chọc giận rồi, anh ta không ngờ lại có người ngu ngốc không biết điều như thế.
Nhưng khi Tiểu Trần đang chuẩn bị xóa tên Tiểu Bàn ra khỏi danh sách thì chợt dừng lại. Nếu thật sự làm vậy e là sẽ lộ ra sơ hở, có lẽ vừa rồi bị tên kia chọc cho ngu người rồi, anh ta không thể làm chuyện ngớ ngẩn như thế được. Dù sao nếu chuyện Tiểu Bàn đột ngột bị xóa tên khỏi hạng Nhì bị lộ ra thì người đuối lý chắc chắn sẽ là anh ta.
“Thôi vậy, bỏ qua cho hắn lần này. Giải Nhì thì giải Nhì, tuyệt đối không thể nào được giải Nhất.” Tiểu Trần bỏ những chuyện này ra khỏi đầu.
Phố Vân Lý.
Điền Thần Côn tức giận: “Tên khốn này cũng ngạo mạn thật, lời cậu ta vừa nói là có ý gì chứ? Nếu như cậu ta dám hủy bỏ giải thưởng của Mập Mạp thì tôi sẽ truy sát đến tận Thủ đô, cho cậu ta biết thế nào là lễ độ.”
Ngô U Lan nhìn thấy sắc mặt của Lâm Phàm có chút khó coi nên kéo nhẹ tay áo hắn, an ủi nói: “Anh Lâm, đừng tức giận nữa.”
Lâm Phàm mỉm cười: “Cô nhìn tôi giống người dễ dàng tức giận vậy sao, tôi là người có lòng bao dung rất lớn mà.”
“Anh Lâm, tôi biết anh đang rất bực mình, anh đừng cố kìm nén nữa. Anh xem, anh đang tức đến mức run người luôn rồi đây này. Nói chứ tôi cũng rất khó chịu, người của Hiệp hội Quốc họa cũng mặt dày trơ tráo thật đấy.” Ngô U Lan thấy rất bất bình cho Lâm Phàm, cũng rất bất bình cho mấy đứa nhỏ.
Một cuộc thi vốn rất công bằng mà cuối cùng lại trở nên như này.
“Thôi không sao. Mọi người trở về trước đi, cần làm gì thì làm đi.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Điền Thần Côn có chút không dám tin: “Thằng nhóc thối này, cậu cứ như vậy mà bỏ qua chuyện này sao?”
Lâm Phàm trả lời: “Ông thấy tôi là người dễ dàng bỏ qua như vậy hả?”
Trước cửa tiệm.
Lâm Phàm ngồi một chỗ chơi điện thoại, không nói một lời nào. Ngô U Lan biết tâm trạng Lâm Phàm đang rất không tốt, hơn nữa chắc chắn là đang làm gì đó rồi.
Quả nhiên...
Điện thoại reo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận