Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 762: Lão Trần xảy ra chuyện

Cách ngày mùng 1 tháng 10, còn một khoảng thời gian, nhưng cũng không còn sớm, phải chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ là hắn vừa trở về nhưng giờ lại muốn đi ra ngoài, nghĩ đến những người dân kia thì Lâm Phàm lập tức cảm thấy rất có lỗi. Tâm tình của những người này nếu không tốt, rất có thể sẽ bùng nổ và gây chuyện mất.
Nếu để cho Điền Thần Côn và những người khác biết không bao lâu nữa hắn sẽ rời đi, e rằng họ sẽ chết tâm. Vì vậy, tốt hơn là đến ngày đó hẵng nói.
Khi họ kịp phản ứng lại thì chính mình cũng đã sớm rời khỏi nơi này rồi.
Cửa tiệm.
Lâm Phàm nhìn từng chiếc xe tải nhỏ lái vào khu nhà, không khỏi cười nói: “Cửa hàng nào xung quanh chúng ta cũng phát tài, hết xe này đến xe khác vào, hàng hóa nhập thêm cũng không ít nha..."
Điền Thần Côn sững sờ: "Không có, gần đây không có ai nhập hàng, để tôi xem nó là của hãng nào."
Điền Thần Côn đứng ở cửa, nhìn về phía xa, sau đó quay đầu: "Hình như không phải nhập hàng, giống như là dọn nhà.”
“Dọn nhà?”
Lâm Phàm sững sờ, cảm giác có gì đó không được bình thường. Ở phố Vân Lý này, đa phần mọi người đều muốn dọn vào, nhưng bây giờ trạng thái khá tốt thì ai lại muốn dọn khỏi đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Không được, phải đi xem.
Bên ngoài.
Lão Trương, lão Lương, chị Hồng đều đi ra.
“Ông chủ nhỏ, đã xảy ra chuyện gì?” chị Hồng hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu: "Tôi Không biết. Tôi cũng nhìn thấy có xe tải chạy vào nên mới đến xem. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng là nhà ai nhập hàng, Điền Thần Côn nói là có người dọn nhà, chị thấy chuyện này có lạ không?”
Lão Trương nói: “Đây là cửa hàng quần áo của nhà lão Trần, lão Trần đâu rồi?”
Lão Lương lắc đầu: "Không biết, chúng tôi cũng không nhận được thông báo nào. Nếu lão Trần thật sự dọn nhà, chắc chắn sẽ thông báo cho chúng tôi đầu tiên, phải xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Cửa hàng của nhà lão Trần nằm ở nơi cuối cùng khu phố, không giống như lão Trương và những người khác. Tiến lại gần cửa hàng, Lão Trần trong ấn tượng của Lâm Phàm, là người không tệ. Có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn ông ta sẽ là người đầu tiên đến. Tình hình hiện tại khiến Lâm Phàm hơi không chắc chắn về những gì đã xảy ra.
Cửa ra vào.
Các công nhân đang di chuyển đồ vật bên trong.
Một người thanh niên đứng ở cửa, chỉ đạo.
“Lão Trần đâu?” Lâm Phàm mở miệng hỏi.
Người trẻ tuổi ngẩng đầu, nhìn về phía người tới, mở miệng nói: “Tôi là cháu trai của ông ấy, ông ấy không được khoẻ nên đã nhập viện rồi. Sau này không thể mở cửa hàng được nữa, cho nên tôi mới đến dọn đồ đi, sau này cho người khác thuê.”
“Cơ thể không khoẻ? Tại sao đột nhiên lại không khoẻ? Trước đây không phải rất tốt sao?” Chị Hồng nghi ngờ hỏi.
Người trẻ tuổi hiển nhiên là không muốn nói nhiều: "Tôi cũng chỉ là đến giúp đỡ, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ.”
“Tôi gọi điện cho lão Trần hỏi xem rốt cuộc là thế nào.” Lão Trương mở miệng nói, lấy điện thoại di động ra lập tức gọi điện, thế nhưng đầu kia lại tắt máy.
“Không gọi được.” Lão Trương bất đắc dĩ nói.
Lâm Phàm nhìn chàng trai trước mặt: "Cậu có phải giấu diếm chuyện gì hay không? Chúng tôi và lão Trần có quan hệ rất tốt, có gì cần, chúng ta tuyệt đối sẽ giúp đỡ.”
Chàng trai nhìn những người xung quanh, hơi xấu hổ, sau đó lắc đầu nói: “Thật ra tôi cũng không biết là chuyện gì, chú tôi đột nhiên mặt mày bơ phờ, nhờ tôi giúp chú ấy dọn dẹp cửa hàng. Cụ thể là chuyện gì, chú ấy cũng không nói với chúng tôi.”
Chị Hồng nói: “Cậu là cháu ông ấy, sao lại không biết?”
Chàng trai lắc đầu: “Tôi thật sự không biết, chú ấy đang ở trong bệnh viện, không cho phép tôi nói cho người nhà. Nhưng theo suy đoán của tôi, chú ấy hẳn là bệnh nặng."
Mọi người nghe xong đều thất thần nhìn nhau, bọn họ không ngờ ông Trần lại xảy ra chuyện như vậy.
Lâm Phàm lên tiếng hỏi: “Vậy bây giờ ông ấy ở đâu?”
“Tại bệnh viện Hiệp nhân Thượng Hải, khoa nội trú, lầu 6.” Chàng trai nói.
Lâm Phàm gật đầu: “Được rồi, đừng chuyển đồ nữa. Ông Trần sẽ không sao đâu, chuyển đi rồi sau này lại chuyển về thì rất phiền phức.”
Chàng trai nói: “Không được, chú ấy bảo tôi chuyển ra ngoài”..”
Ông chủ các cửa tiệm xung quanh hét lên: "Ông chủ nhỏ đã bảo cậu đừng chuyển vậy thì đừng chuyển. Nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng tôi cam đoan sẽ không làm phiền cậu, bây giờ chúng tôi sẽ đến chỗ lão Trần."
“Đúng vậy, nhóc con nghe lời, đừng ngoan cố nữa. Đợi lát nữa chúng tôi đến bệnh viện thăm lão Trần rồi tính.”
Nhìn tình huống trước mắt, chàng trai có hơi kinh ngạc, những người này có quan hệ thế nào với chú mình, sao lại nhiệt tình như vậy?
Sau đó anh ta cũng không nói nhiều nữa, đã như vậy thì tạm thời anh ta sẽ không chuyển đồ đi. Anh ta cũng không biết chú mình mắc bệnh gì, bác sĩ đúng là quá quy củ, mặc kệ họ nói gì cũng không tiết lộ chữ nào.
Đến khi người nhà biết chuyện, chính chú đã chủ động liên lạc với anh ta và nhờ anh ta chuyển đi. Nếu không phải như vậy, đến anh ta còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Ông chủ nhỏ, cậu nói xem lão Trần sẽ không có chuyện gì chứ?” Chị Hồng hỏi.
Lâm Phàm xua tay: “Sẽ không. Lão Trần cũng thật là, có chuyện cũng không nói với chúng ta một tiếng.”
"Haizz, ai biết được. Lão Trần bình thường không thích nói chuyện, nếu như không phải chúng ta nhìn thấy, có khi ông ta chuyển ra ngoài rồi chúng ta cũng chưa biết." Ông Trương nói.
Lâm Phàm gật đầu: “Chuyện này trước mắt đừng nói ra ngoài, lát nữa chúng đến bệnh viện một chuyến, xem lão Trần rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Được.”
Trở lại trong cửa tiệm.
Điền Thần Côn cũng muốn đi cùng, nhưng Lâm Phàm không muốn mang theo ông ta nên để ông ta ở lại trông coi cửa tiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận