Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 268: Một chút thành ý cũng không có

Ngoài miệng tuy nói là chuyện nhỏ, nhưng bàn tay sưng lên mập mạp kia lại bán đứng hắn. Đây đâu phải là chuyện nhỏ chứ, thật sự đau muốn chết đấy chứ? Nếu không phải mình hơi lợi hại thì bàn tay này thật sự bị phế rồi, sau này không bao giờ dám đối kháng với cửa đồng nữa. Đấm một lần là đủ rồi, tuyệt đối sẽ không đấm lại lần thứ hai nữa.
"Lâm đại sư lợi hại quá...."
"Ông chủ nhỏ thật trâu bò, bội phục."
"Không nghĩ tới chúng ta lại có thể làm hàng xóm của ông chủ nhỏ, thật sự quá may mắn."
Lâm Phàm gật đầu cười tỏ vẻ đáp lại, chuyện này làm cho địa vị của Lâm Phàm trong lòng mọi người trở nên cao ngất.
Đến cửa hàng.
Điền Thần Côn cười nói: "Ngày hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”
Lâm Phàm cười nói: "Không tệ, đi dạo một chút rồi mua vài thứ."
Ngô Thiên Hà và Ngô U Lan cũng đến nói chuyện vài câu.
Bên ngoài người dân vây quanh cửa.
"Ông chủ nhỏ, không nghĩ ra cậu dũng cảm như vậy, lần này phải tĩnh dưỡng cho tốt đó, ngàn vạn lần không thể bỏ mặc được."
"Đúng vậy, ông chủ nhỏ, cậu không biết đấy thôi, tôi xem đi xem lại video đó mấy lần. Thật sự tôi rất bội phục, nếu không phải có cậu chỉ sợ đứa bé kia đã không còn.”
Ông chủ nhỏ dưỡng thương cho tốt nhé, tranh thủ khỏe lại nhanh nhất, chúng tôi sẽ chờ để ăn bánh kếp."
Lâm Phàm cười nói: "Cảm ơn mọi người quan tâm, tay tôi cần phải từ từ mới bình phục."
Lúc này, có người ở phương xa đến ...
Lâm Phàm còn chưa kịp phản ứng lại, một nam một nữ đã đi đến. Một người nắm lấy tay Lâm Phàm, nói: "Cám ơn… Cảm ơn cậu ... "
“Đừng... Đừng! Mau bỏ tay ra, đau... " Lâm Phàm hít một hơi khí lạnh, đau tay quá.
Người dân xung quanh vội vàng nói.
"Hai người nhanh buông tay ông chủ nhỏ ra, vì giúp người mà tay của ông chủ nhỏ đã bị sưng lên rồi."
Một nam một nữ nghe thấy lập tức buông ra, sau đó vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, chúng tôi thật sự không biết."
Lâm Phàm xua tay: "Không có việc gì! Đây chỉ là chuyện nhỏ, hai người không cần khách sáo như vậy."
Mặc dù hắn nói như vậy nhưng đối với người ta mà nói lại không giống, người trước mắt này đã cứu con của bọn họ đấy, sao có thể không cảm tạ cho tốt được chứ?
Hơn nữa vì cứu con của bọn họ mà tay hắn đã sưng thành như vậy, chỉ cần có chút lương tâm thì nhất định sẽ áy náy. Nhưng trên đời này người không có lương tâm thật đúng là cũng không ít.
Cho dù cứu người mà mình bị thương, người ta cũng không nhất định sẽ cảm ơn, có người còn ghê tởm hơn thậm chí còn nói là ai mượn cứu làm gì...
Đương nhiên loại người này cũng là số ít, nếu như tất cả đều như vậy thì xã hội này quá kinh khủng.
Hai vợ chồng này cũng không thiếu tiền, có thể mua nhà ở chỗ này thì làm gì có mấy người nghèo. Giờ phút này đây bọn họ muốn đưa tiền, muốn mời Lâm Phàm ăn cơm, muốn cảm ơn Lâm Phàm thật tốt. Thật ra chuyện này lại làm cho hắn ngược lại có chút xấu hổ, cảm giác không cần thiết phải như vậy. Cuối cùng, dưới sự từ chối liên tục của Lâm Phàm, hai vợ chồng này mới rời đi. Hai người cũng không nghĩ tới, ở đường phố bên cạnh khu nhà của bọn họ lại có người tốt như vậy, thật sự hoàn toàn ngoài ý muốn.
Nhìn theo hai vợ chồng rời đi, Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm. Cuộc sống này có đôi khi thú vị hơn nhiều. Sau đó hắn đến cửa hàng, nhàn nhã ngồi một chỗ. Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, hắn ngược lại phát hiện ra, cuối cùng thú vị nhất vẫn là ở trong cửa hàng. Hắn có đi nơi khác thì cũng không biết làm gì, còn không bằng ở trong cửa hàng nói chuyện phiếm cùng mọi người.
Tin tức trên mạng Lâm Phàm cũng đã đọc qua. Hắn không biết nên nói cái gì, cảm giác từ khi mình nhận được bộ bách khoa toàn thư là bước trên con đường tạo hot search.
Fan trên Weibo tăng lên không ít, hơn nữa bình luận phía dưới Weibo toàn là khen ngợi. Tất cả đều là bội phục mình. Những thứ này hắn đã quen từ lâu, dù sao được người khác bội phục cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.
Về phần ảnh hưởng mang đến cho hai công ty làm khóa kia, hắn cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cái này căn bản không thể trách mình được, kỹ năng của bách khoa toàn thư này thật sự quá lợi hại, huống hồ khi đó tình huống lại khẩn cấp như vậy nên đương nhiên là phải dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết.
......
Vài ngày sau.
Tay Lâm Phàm tốt hơn không ít, cũng chỉ hơi sưng đỏ. Nếu như không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra vấn đề gì. Người dân mỗi ngày đều đến cửa hàng nhìn một cái, tuy rằng biết tạm thời không bán bánh kếp nhưng đối với bọn họ mà nói điều đó dường như đã trở thành thói quen. Ngày nào mà không xếp hàng là cả người đều không thoải mái.
Điền Thần Côn cầm di động: "Cậu xem, công ty cửa điện tử vân tay Đế Hổ này, giống như muốn bắt đầu khiêu chiến với cậu vậy.”
Lâm Phàm ngẩng đầu, cầm lấy điện thoại nhìn qua: "Một chút thành ý cũng không có, còn muốn tôi phải đi qua đó sao? Không đi."
Điền Thần Côn gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy vậy! Chúng ta làm gì có thời gian đi tìm bọn họ chứ? Huống hồ hiện giờ người sốt ruột cũng không phải chúng ta. Theo tôi thấy, đối phương gấp đến mức sắp không biết phải làm sao rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận