Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1123: Tác phẩm đỉnh cao sắp xuất thế

Giờ phút này, đám người Trịnh Trọng Sơn ngây ngốc đứng tại chỗ, gần mấy ngày nay, trái tim của bọn họ luôn chịu đủ loại khiêu chiến.
Thị giác và kỹ năng vẽ đều bị tác động đến, ngôn ngữ bình thường cũng thể miêu tả được.
Lâm Phàm chuẩn bị rời đi, hắn cần nghỉ ngơi thật tốt. Bức tranh cuối cùng cũng là bức khó và tốn thời gian nhất, cho dù là với thực lực của hắn hiện tại thì thời gian sáng tác ra nó cũng sẽ không quá ngắn.
"Lão Trịnh, ngày mai sẽ là bức tranh cuối cùng, tôi nghĩ tôi sẽ cho mọi người một bất ngờ.” Nói xong lời này hắn lập tức rời đi.
Mà Trịnh Trọng Sơn giống như không có phản ứng kịp: "Cái gì? Lão Lâm, cậu nói cái gì?"
Nhưng lúc này, Lâm Phàm đã rời đi xa rồi.
Ngày thứ tám.
Sáng sớm.
Ở cửa ra vào của phòng vẽ tranh hiệp hội Quốc họa sớm đã bị người vây chặt như nêm cối.
Hôm nay là bức tranh cuối cùng nên tất cả thành viên của hiệp hội Quốc họa cũng không muốn bỏ qua, nhất là tâm trạng của Trịnh Trọng Sơn không thể diễn tả bằng lời.
Trong mấy ngày gần đây, ông ấy đã bị lão Lâm phá hủy, mỗi ngày đều bị tổn thương sâu sắc.
Quả thật đối với ông ấy mà nói, có cảm giác bức ‘Thiên lý giang sơn đồ’ là bức tranh đỉnh nhất trong tất cả các tác phẩm, chỉ là không biết hôm nay lão Lâm sẽ đem đến bất ngờ gì tiếp theo cho bọn họ.
“Mọi người nói xem Lâm đại sư đang làm gì? Hắn đã đứng đó một giờ mà vẫn chưa động bút.”
“Không biết, bình thường chỉ hơn mười phút, nhưng lần này đã đứng một giờ, hiển nhiên là kiệt tác kinh thiên động địa sắp xuất hiện nữa rồi."
"Trong lòng tôi có chút hưng phấn."
"Đúng vậy."
Đối với Lâm Phàm thì bức tranh cuối cùng của hắn định vẽ chính là ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’. Bức tranh này căn cứ theo giới thiệu của bách khoa toàn thư, khen chê không giống nhau, có bình luận đây là tác phẩm đỉnh cao, có bình luận cho rằng nó không bằng ‘Thiên lý giang sơn đồ’.
Bởi vì đây là tác phẩm rất đồ sộ, cho dù là hoạ sĩ hàng đầu cũng không thể vẽ ra tất cả nhân vật cùng chi tiết của nó. Đương nhiên sẽ không thể nào thể hiện ra được sự tinh mỹ của tác phẩm này ra ngoài.
Hơn nữa, dù không phải là phong cách cực hạn trong hội hoạ nhưng ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’ cũng là phong cách vẽ màu đậm chú trọng tỉ mỉ và tinh tế. Cho nên Lâm Phàm phải dồn toàn tâm toàn ý vào nó, cố gắng tạo ra bức tranh ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’ hoàn hảo nhất.”
Coi như có được kiến thức Quốc họa cộng thêm hỗ trợ thần bí từ bách khoa toàn thư thì thử thách lần này không hề dễ dàng, độ khó cực cao, cao đến mức cực hạn của hắn.
Bởi vì hắn muốn sáng tác ra tác phẩm còn đỉnh cao hơn cả những tác phẩm trong bách khoa toàn thư.
Đối với người khác mà nói, chuyện này là không thể nào, nhưng đối với Lâm Phàm thì đây cũng là một loại thử thách.
“Hội trưởng, tại sao lão Lâm còn chưa vẽ, dựa theo trước đó thì có lẽ là không nên..."
Trịnh Trọng Sơn lắc đầu: “Không biết, có lẽ là hắn đang suy nghĩ nên vẽ cái gì.”
Đào Thế Cương nghi ngờ: “Cảm giác không giống lắm. Mọi người nhìn xem biểu hiện của lão Lâm rất nghiêm túc, khác hẳn với lúc sáng tác những tác phẩm trước."
"Cho dù như thế nào, chỉ bằng chín bức tranh trước là đã đủ rồi, để cho lão Lâm ung dung thư thả một chút, không cần phải liều mạng như vậy.” Trịnh Trọng Sơn muốn đi vào nói chuyện với lão Lâm một chút, bảo hắn không cần phải liều mạng như vậy, những tác phẩm bây giờ cũng đã đủ rồi.
Nguyệt Thu Cư Sĩ ngăn lão Trịnh lại: “Đừng, bây giờ lão Lâm chăm chú như vậy chúng ta đừng nên quấy rầy.”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Lâm Phàm đã bắt đầu.
Hắn đã suy nghĩ thông suốt, đồng thời nội tâm hắn tĩnh lặng hoàn toàn.
Tác phẩm đỉnh cao chính thức sẽ ra đời từ chính đôi bàn tay mình.
Bức tranh này vừa xuất hiện nhất định sẽ khiến cả thế giới khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn thật tình và nghiêm túc như vậy sau khi nhận được kiến thức Quốc họa.
Vượt qua các tác phẩm đỉnh cao trong bách khoa toàn thư, áp lực không nhỏ nhưng cũng không phải là chuyện khó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tám giờ đã trôi qua.
Các đại sư hiệp hội vây quanh chỗ này xem, vẻ mặt khiếp sợ bởi vì đã tám giờ trôi qua mà Lâm đại sư vẫn chưa dừng lại. Hơn nữa bước chân của hắn cũng chỉ hơi di chuyển một chút, về chiều dài vẫn còn một mảng trống lớn chưa được vẽ.
“Rốt cuộc lão Lâm vẽ cái gì, tại sao lại có cảm giác rất khó hiểu như thế?”
"Không biết, chúng ta đứng cách quá xa nên không thể nhìn thấy tình hình cụ thể ở bên trong, chỉ sợ chỉ có chờ lão Lâm dừng lại thì chúng ta mới có thể biết được.”
“Tại sao tôi lại có cảm giác giống như có một thứ gì đó phi thường sắp xuất hiện thế nhỉ.”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Nguyệt Thu Cư Sĩ, giờ phút này không chỉ có ông ấy cảm thấy như vậy, mà bọn họ cũng có cảm giác này.
Cảm giác không giống bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận