Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 188: Xung đột trong căng tin

Từng người một bận rộn.
Đồ ăn được bưng lên hết, Lâm Phàm cười ha hả nói: "Ăn nhanh, ăn xong thì trở về tiếp tục luyện tập."
Lưu Minh Minh nhìn bữa trưa thịnh soạn như vậy, trong lòng vui vẻ: "Cám ơn Lâm lão sư."
Đồ ăn trong căng tin của hiệp hội không ngon lắm nhưng cũng thích hợp nên hắn cũng ăn tùy tiện một ít. Sắp đến lúc kết thúc, Lâm Phàm đi vệ sinh. Lúc đi ngang qua phòng của hội trưởng Vương là Vương Vân Kiệt, gã ta mặt đỏ choét, cả người đầy mùi rượu đẩy cửa đi ra.
Lâm Phàm liếc mắt một cái rồi trực tiếp đi về phía nhà vệ sinh, gã này không chào đón mình lắm, mình cũng không cần phải nói thêm gì với ông ta.
Vương Vân Kiệt nhìn thấy ngay cả quy củ mà Lâm Phàm cũng không hiểu nên có chút không vui, hùng hổ nói: "Người mới này thật sự là không hiểu quy củ, thấy tôi cũng không chào lịch sự một tiếng."
"Anh Vương à, đó là ai vậy?" Chủ tịch chi hội Muay Thái là Viên Quang hỏi.
"Một tên nhóc thối miệng còn hôi sữa mà thôi. Cũng không biết là tổng bộ lên cơn thần kinh gì mà bắt buộc dù như thế nào cũng phải gọi hắn đến hiệp hội. Chỉ có mỗi tên Hàn Lục kia thì một mình tôi cũng có thể đánh mười người cậu có tin không." Vương Vân Kiệt uống rượu, gân cái cổ đang đỏ lên nói.
Viên Quang lấy lòng: "Rõ ràng như ban ngày, Anh Vương không chấp nhặt với hắn mà thôi."
"A." Vương Vân Kiệt cười lạnh: "Đi, đi đến phía đối diện tắm rửa cái đã."
Ông ta đi đường lung la lung lay, mọi người bên cạnh đều tránh né. Bọn họ đều biết đây là hội trưởng Vương. Ông ta ở trong hiệp hội là một tên rất ngang ngược, người bình thường không ai dám chọc vào.
Bọn Trương Đào cảm giác hôm nay rất hạnh phúc. Hôm nay ăn thật sự là quá tốt nên bưng mâm, chuẩn bị đặt ở chỗ thu dọn của nhà bếp . Mà người hưng phấn nhất lúc này chính là Lưu Minh Minh, anh ta đi đường giống như là nhảy múa vậy.
Đúng lúc này, thân thể Vương Vân Kiệt lắc lư một cái nên trực tiếp đụng vào cái mâm trong tay Lưu Minh Minh. Đồ ăn thừa bên trong đều văng hết lên quần áo gã.
Vương Vân Kiệt nhìn thấy vết bẩn trên quần áo mình thì nhất thời nổi giận: "Mù à? ”
Lưu Minh Minh nhìn thấy vương Vân Kiệt, nhất thời sợ hãi rồi cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi hội trưởng Vương, không phải tôi cố ý."
Vương Vân Kiệt đỏ mặt, vừa mở miệng đã bay ra toàn mùi rượu: "Chúng mày đi đường không mang theo mắt à? Đã cụt tay lại còn mù rồi có phải không? ”
Người chung quanh còn chưa ăn xong, nghe ông ta nói như vậy trong lòng rất phẫn nộ. Bọn họ cảm giác hội trưởng Vương nói chuyện có chút quá đáng. Nói như thế là thế nào đây? Cái gì gọi là đã cụt tay lại còn mù?
Nhưng bọn họ đều không dám chọc vào Vương Vân Kiệt, tất cả cũng chỉ biết cúi đầu hoặc là đưa ánh mắt đồng tình.
Viên Quang không uống bao nhiêu rượu, anh ta cảm thấy nói như vậy cũng có chút không tốt: "Anh Vương, thôi quên đi, quên đi. Trẻ nhỏ mà, cũng không quá hiểu chuyện."
Tuy rằng Vương Vân Kiệt uống rượu nhưng cũng không đến mức vì chuyện nhỏ này mà nổi trận lôi đình, mà chủ yếu vẫn là bởi vì Lâm Phàm. Ông ta cảm giác tên nhóc kia đang cướp danh tiếng của ông ta, đánh bại Hàn Lục thì có thể đại biểu cho cái gì chứ?
Có thể lên trời sao?
Mình năm đó là dựa vào bản lĩnh thật sự để tiến vào hiệp hội. Một tên nhóc còn chưa mọc hết lông, bản lĩnh cá nhân cũng không có lại còn được vào hiệp hội. Sau đó lại còn trở thành chủ tịch chi hội, hắn ta dựa vào cái gì?
Vừa nghĩ đến việc tên nhóc vừa rồi đụng phải mình cũng không biết khách khí một tiếng, trong lòng ông ta lại trở nên khó chịu.
Trương Đào bảo vệ Lưu Minh Minh ở phía sau: "Thật sự xin lỗi hội trưởng Vương, xin ông tha thứ."
Nhìn thấy người chung quanh càng ngày càng nhiều, Vương Vân Kiệt mắng một tiếng: "Sau này đi đường nhìn kĩ cho tôi, một đám tàn phế vậy mà còn bắt chước người ta học võ."
Sau đó ông ta được Viên Quang nâng đỡ, lảo đảo đi về phía cửa.
Vành mắt đám người Lưu Minh Minh đều đỏ lên.
"Vương Vân Kiệt, đồ chó hoang nhà mày, con mẹ mày đứng lại đây cho ông." Lâm Phàm đi từ phòng vệ sinh ra, lời khác hắn không nghe thấy, nhưng câu cuối cùng hắn nghe rất rõ ràng.
Cái gì gọi là một đám tàn phế còn đi học võ? Xúc phạm người khác cũng không thể xúc phạm như vậy.
Người chung quanh nhìn thấy tình huống này thì thầm nghĩ không ổn.
"Lâm lão sư." Đám người Trương Đào nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm gật đầu: "Không cần sợ, có tôi rồi."
Vương Vân Kiệt đã đi tới cửa lại nghe nói như vậy nên nhất thời ông ta quay đầu lại, chỉ vào Lâm Phàm: "Tên nhóc kia, mày nói cái gì?"
Viên Quang lôi kéo Vương Vân Kiệt, sau đó nói với Lâm Phàm: "Sao lại nói chuyện như vậy với hội trưởng Vương chứ? Còn không mau nhận sai đi."
Trong lòng Lâm Phàm nổi giận, thân là hội trưởng của hiệp hội. Hơn nữa còn là người lớn, sau khi uống rượu không có nhân phẩm còn chưa tính lại còn lên tiếng làm tổn thương người khác. Huống hồ đây còn là những cô bé, cậu bé mới mười lăm mười, sáu tuổi. Con mẹ nó, đây còn là người sao?
"Lời ông vừa nói rất xúc phạm người khác, mau xin lỗi học sinh của tôi ngay." Lâm Phàm giận dữ nói.
Vương Vân Kiệt gân cổ quát: "Con mẹ nó, mày là cái thá gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận