Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 961: Thần y? Thần y gì?

Xe cảnh sát đang đến.
Xe cứu thương cũng đến.
Lâm Phàm buông tay ra, thở phào nhẹ nhõm.
Mạng sống tạm thời được giữ lại nhưng nguy hiểm vẫn chưa rời đi.
Ông Trần khẩn trương nhìn Lâm Phàm: "Ông chủ nhỏ, thế nào rồi?"
Lâm Phàm gật đầu, vỗ vai ông Trần: "Còn cứu được nhưng có chút phiền toái. Ông không cần hoảng hốt, có tôi ở đây, nó sẽ không có việc gì."
Lão Trần kích động gật đầu: "Ông chủ nhỏ, tôi tin tưởng cậu, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể."
Nhân viên y tế trong xe cứu thương đến. Họ đã biết nơi này có người nhảy lầu nên đương nhiên đã chuẩn bị tốt.
Khi một y tá chuẩn bị đưa Trần Lượng lên xe cứu thương, Lâm Phàm lập tức ngăn lại: "Đừng di chuyển, hai tay phải chống lưng cậu ta, không được rút dây thép trên người cậu ta ra."
Lâm Phàm dùng bốn sợi dây thép bảo vệ trái tim Trần Lượng, đảm bảo sự lưu thông máu trong trái tim, đồng thời cũng tăng cường hoạt động để đề phòng tim ngừng đập.
Chỗ miệng của Trần Lượng đã bị máu tắc nghẽn, hắn mở ra một lỗ hổng ở ngay cổ họng để đảm bảo hô hấp thông suốt. Ở cổ cũng đồng thời có dây thép, đảm bảo máu không chảy ngược, tạo thành tổn thương không thể cứu vãn.
Tất cả những gì còn lại là hắn phải tự đến bệnh viện, tự tay cầm dao tiến hành phẫu thuật.
Mặc dù phẫu thuật phức tạp nhưng hắn có sự tự tin tuyệt đối.
"Cậu là ai?" Bác sĩ nhướng mày, vào thời điểm quan trọng thế này mà còn tùy ý chỉ huy.
Lâm Phàm lười nói với bọn họ: "Phố Vân Lý, Lâm đại sư, ông có biết không?"
Bác sĩ sửng sốt, trong nháy mắt mới phản ứng lại, vẻ mặt kích động: "Thần y!"
Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, đưa đến bệnh viện, nói với viện trưởng các anh là tôi tự mình cầm dao phẫu thuật bệnh nhân này, đừng ai đụng loạn."
Bác sĩ vui mừng: "Thần y, cậu yên tâm, tôi sẽ theo sát bên cạnh, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào động chạm linh tinh."
Ông ta đương nhiên biết thần y Thượng Hải, đây chính là thần tượng trong lòng tất cả những người học y. Nhất là sự kiện khám chữa bệnh tình nguyện, trong giới y tế làm gì có ai không biết.
Đó là Lâm thánh thủ thần y, người đã cứu trị rất nhiều người, y thuật rất đáng sợ.
"Lão Trần, lão Lương, hai người cùng lên xe cứu thương. Tôi tự lái xe đến bệnh viện chờ hai người trước." Lâm Phàm nói.
.....
Cảnh sát đến hiện trường, bắt đầu điều tra tình huống. Những học sinh đã bắt nạt Trần Lượng, khi thấy cảnh sát đến đều bị dọa cho cả người run rẩy. Nhưng bây giờ còn chưa ai biết là do bọn chúng gây ra nên chúng cúi đầu xuống, coi như không biết.
Ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phía Lý Dương, sau đó trực tiếp tiến lên, đứng trước mặt đối phương.
Lý Dương có chút sợ hãi nhìn Lâm Phàm: "Anh làm gì vậy?"
Bốp!
Thầy Trương đứng bên cạnh không ngăn cản, nhìn Lý Dương bị đối phương tát ngã xuống đất.
"Tôi cho các cậu một cơ hội." Ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phía mấy học sinh bên cạnh.
Mấy học sinh kia nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức sợ hãi, bọn họ chỉ là con cái nhà bình thường, nào đã từng thấy qua loại tình huống này chứ.
"Không phải bọn em, đều là do Lý Dương. Ở lớp thể dục, cậu ta kéo Trần Lượng ra phía sau nhà vệ sinh đánh một trận."
"Chúng em không tham gia, chỉ là Lý Dương muốn giáo huấn Trần Lượng thôi."
Giờ phút này, mấy học sinh đổ hoàn toàn trách nhiệm lên người Lý Dương.
Trong lòng các cảnh sát cũng coi như hiểu rõ.
"Mang đi, điều tra rõ ràng."
Lâm Phàm không có thời gian nói nhảm với bọn họ quá nhiều. Hắn nhìn thoáng qua Lý Dương, sau đó trực tiếp rời khỏi trường học.
"Họp, mọi người lại đây họp." Tâm trạng hiệu trưởng rất xấu. Bạo lực học đường cần phải được xóa bỏ.
Bệnh viện!
Xe cứu thương đã đến.
Bác sĩ phẫu thuật trong phòng cấp cứu cũng đã biết trước tình hình, cũng đã thay quần áo xong nên chuẩn bị đi vào phòng phẫu thuật trước.
Lâm Phàm đã đợi rất lâu trước cửa bệnh viện.
“Thần y, bây giờ lập tức đưa đến phòng phẫu thuật à?” Bác sĩ đi theo xe lên tiếng hỏi.
“Ừ, lập tức đưa vào phòng phẫu thuật.” Lâm Phàm nói.
Bác sĩ gật đầu, tiếp đó nói với y tá bên cạnh: “Mau dẫn thần y đi thay quần áo, sau đó đến phòng phẫu thuật số hai.”
“Đã biết.”
Bác sĩ và y tá đều bận rộn cả lên.
“Nhường đường một chút, có cấp cứu.” Các y tá vừa đẩy xe vừa hô lên để cho những người bệnh trước mặt tránh ra.
Ông Trần và ông Vương vẫn luôn đi theo ở phía sau, tâm tình cũng rất sa sút, nhất là ông Trần cứ mãi lặng lẽ tụng kinh niệm Phật, cầu cho ông trời có thể phù hộ.
Trong phòng phẫu thuật, tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Trước đó bác sĩ phẫu thuật đã chuẩn bị xong bắt đầu hành động, thế nhưng còn chưa cầm dao mổ lên thì đã bị bác sĩ bên cạnh cản lại: “Bác sĩ Mã, ca phẫu thuật này ông không thể làm, có người làm rồi.”
Bác sĩ Mã nhíu mày: “Ông làm gì vậy, vết thương nghiêm trọng thế này mà còn phân biệt bác sĩ à? Phải nhanh chóng phẫu thuật mới được.”
Bác sĩ lắc đầu: “Không được, thần y nói ca phẫu thuật này ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể làm được.”
Bác sĩ Mã nổi giận, ông ta là bác sĩ chữa trị trong bệnh viện vậy mà lại bị người khác ngăn cản. Nhưng lúc này, bác sĩ Mã sững sờ: “Thần y? Thần y gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận