Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 200: Thế giới người trẻ tuổi, ông tham gia làm gì

Điền Thần Côn cười nói: “Không cần nói thẳng ruột ngựa, chừa ba phần cho người ta, giữ một phần khẩu đức cho mình. Khẩu đức chính là cách xử sự của một người, người sống hạnh phúc đều như vậy cả.”
Chỉ một vấn đề khẩu đức mà khiến cho Ngô Thiên Hà và Điền Thần Côn nói cả đống đạo lý.
Lâm Phàm nhận lấy ly trà Ngô U Lan rót, nhấp môi: “Hai vị đại sư có những góc nhìn rất chí lý.”
Điền Thần Côn nói: “Đây là lời của người xưa chứ không phải góc nhìn cá nhân tôi. Kinh Phật có ghi, Phật dạy, nói năng dịu dàng hòa nhã hợp lòng đại chúng, người đang làm , trời đang nhìn, giữ vững tâm thiện, làm nhiều việc tốt sẽ dễ dàng được trời cao chiếu cố.”
Lâm Phàm hỏi bâng quơ: “Thần Côn, ông là người không tin Phật sao có thể nói nhiều đạo lý như vậy?”
Điền Thần Côn hơi lúng túng: “Ha ha! Trước đây tôi đánh nhau với người ta làm người ta bị thương. Sợ quá tôi trốn vào chùa trong núi hết mấy tháng, có đọc qua một vài quyển kinh.”
Lâm Phàm sững sờ, trong lòng hơi hoảng hốt. Hắn kéo Điền Thần Côn ở cạnh mình không biết là đúng hay sai. Hình như Bách Khoa Toàn Thư nhìn trúng Điền Thần Côn, cứ dựa vào những kỹ năng của ông ấy mà mở khóa kiến thức. Nếu kiến thức của trang tiếp theo còn liên quan đến Điền Thần Côn chắc hắn khóc không ra nước mắt mất.
Bây giờ nhiệm vụ của trang kiến thức Bát Quái Chưởng vẫn chưa hoàn thành, tuy nhiên Lâm Phàm không vội, từ từ cũng sẽ đến thôi, tính ra khoảng thời gian này khá là thoải mái.
Điện thoại reng, Ngô Hoán Nguyệt gọi đến.
Ngô Hoán Nguyệt: “Đại sư, tôi lọt vào top bốn rồi.”
Lâm Phàm nghe xong, cười hớn hở: “Chúc mừng, chúc mừng!”
Gần đây bận rộn chuyện của Hiệp hội, hắn không có thời gian chú ý đến ‘Giọng ca triển vọng’ nhưng tình cờ đọc được tin tức, sau khi Anh Kim rời khỏi ‘Giọng ca triển vọng’, tổ chuyên mục mời một giám khảo mới tham dự. Dù danh tiếng của vị giám khảo này trên internet không tốt lắm nhưng nhờ vào chuyện của Anh Kim, cô ta cũng không dám làm bậy.
Đặc biệt Tề Minh lão sư vẫn còn trong ‘Giọng ca triển vọng’, nếu xảy ra vấn đề Tề Minh lão sư sẽ mắng như tát nước nên giám khảo mới chỉ dám lấy chi phí tham dự, không nghĩ đến việc sẽ động tay động chân vào.
Ngô Hoán Nguyệt: “Đại sư, năm ngày sau là thi chung kết, anh có thể đến xem không?”
Lâm Phàm nghĩ ngợi, hình như ngày đó mình không bận bịu gì: “Không thành vấn đề, tôi sẽ đi. Để tôi đến trường quay xem chung kết thế nào mới được.”
Ngô Hoán Nguyệt khẽ cười trong điện thoại: “Tôi chỉ cầu nổi tiếng là đủ rồi, không dám mơ ước chức quán quân đâu.”
Lâm Phàm vui vẻ nói: “Đi thi mà không muốn quán quân là không được đấy nhé! Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, để tôi gọi điện thoại cho Vương Minh Dương xem anh ta có rảnh không, chúng ta tìm chỗ họp mặt đi.”
Ngô Hoán Nguyệt: “Tất cả theo đại sư sắp xếp.”
Sau khi cúp máy.
Điền Thần Côn trố mắt nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm hỏi: “Gì vậy?”
“Tôi đi nữa.” Điền Thần Côn muốn theo Lâm Phàm ra ngoài để gặp mỹ nữ.
Lâm Phàm vỗ vai Điền Thần Côn: “Thế giới của người trẻ tuổi, ông đừng có đòi tham gia vớ vẩn. Ngô Thiên Hà mới đến Thượng Hải, tối ông không có gì làm thì hai ông rủ nhau đi dạo công viên hay ra quảng trường nhảy múa gì cũng được.”
Sau khi bị từ chối, Điền Thần Côn buồn nẫu ruột thở dài một hơi, dù tôi lớn tuổi nhưng tâm hồn tôi vẫn vui tươi nhí nhảnh mà.
“Tôi đi đây, về trước nhé mọi người.” Lâm Phàm không ở lại bao lâu đã rời đi.
Trên xe, chuông điện thoại réo vang.
Lâm Phàm nói: “Đang ở đâu? Đêm nay rảnh không? Ra ngoài tụ tập gặp nhau tí.”
Trong điện thoại Vương Minh Dương hớn hở: “Đang định đi ăn cơm với Tử Nhạc đây, vừa kịp lúc đi chung luôn nhé!”
Lâm Phàm nói: “Hẹn chỗ cũ nha! Tôi đi rước Ngô Hoán Nguyệt đã.”
Vương Minh Dương cười bỉ ổi: “Sao rồi? Phát triển tới đâu rồi?”
“Tôi chả hiểu anh nói cóc khô gì cả! Cúp đây, gặp mặt nói chuyện sau.” Lâm Phàm cúp điện thoại, Vương Minh Dương lại giỡn nhây rồi, chẳng lẽ thấy mình độc thân nên muốn gán ghép mình sao?
Sau đó bấm gọi điện thoại cho Ngô Hoán Nguyệt, hỏi địa chỉ, chạy thẳng đến đón.
Ở một chung cư nào đó.
Lâm Phàm ngồi đợi trong xe, chuyện xảy ra gần đây khá thú vị, thật không ngờ ở trong một hiệp hội mà có nhiều chuyện khuất tất như vậy, nhưng không thể trách hắn. Hắn không chủ động đòi gia nhập hiệp hội mà do hiệp hội một hai mời mọc hắn, chuyện này đâu thể trách mình được nhỉ?
Trong lúc Lâm Phàm đang suy nghĩ những chuyện này, một bóng dáng thướt tha xuất hiện trước xe.
Ngô Hoán Nguyệt mở cửa xe, trên người tỏa ra một mùi hương nước hoa dễ chịu, trang phục đơn giản nhưng rất hợp thời: “Làm phiền Lâm đại sư đến đây đón tôi.”
Lâm Phàm nhìn mấy lần, sau đó lái xe đi: “Không sao, thuận đường thôi.”
Lúc ở trên lầu Ngô Hoán Nguyệt đã cố tình điệu đà một chút, bắt gặp Lâm đại sư nhìn mình mấy lần làm cô thầm đắc ý.
Trong xe chỉ có hai người, nhờ Ngô Hoán Nguyệt hoạt bát nên bầu không khí không hề gượng gạo.
“Lâm đại sư, tôi xem tin tức thấy mấy đứa nhỏ đáng thương quá trời, cái ông chủ tịch kia sao đành lòng nói những câu như vậy chứ!”
Lâm Phàm cười nói: “Bọn nhỏ không đáng thương, tụi nó giống chúng ta, chẳng có gì khác biệt, thậm chí còn kiên cường hơn chúng ta nhiều. Còn khứa kia thì nói đến làm gì.”
Ngô Hoán Nguyệt gật đầu, nói sang chuyện khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận