Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1010: Bất ngờ gặp người quen

Điền Thần Côn: “Khách sạn này đẹp thật. Tuổi Liễu tổng còn trẻ mà tài nghệ cao vời vợi, khiến ai nấy phải ngưỡng mộ.”
“Chúc mừng.”
“Chúc khai trương hồng phát.”
Người trong phố Vân Lý không quá nhiều nhưng cũng vài trăm người ào ào kéo đến như ong vỡ tổ khiến Liễu Nhiếp trợn mắt há miệng.
Dù cô ta cố gắng giữ bình tĩnh thế nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi, ánh mắt hung hăng trừng Lâm Phàm.
Thần y chó má, vốn cô ta nghĩ hắn sẽ giúp mình giải vây, nào ngờ đến hại mình.
Vương Hinh đứng bên cạnh trợn tròn mắt, nhỏ nhẹ hỏi: “Liễu tổng, làm sao bây giờ?”
Lâm Phàm nói kháy: “Liễu tổng, không phải cô muốn nuốt lời đấy chứ? Nếu cô chịu không nổi thì tôi bỏ tiền cũng không sao.”
Liễu Nhiếp hít một hơi thật sâu, giơ tay lên nói: “Chút nữa dẫn người vào trong, tiếp đón chu đáo.”
Vương Hinh gật đầu: “Dạ, Liễu tổng.”
Liễu Nhiếp thì thầm: “Xem như anh giỏi.”
Lâm Phàm bình tĩnh cười: “Như nhau, như nhau…”
Lúc này từ xa có một người đàn ông bước đến.
“Từ tổng, lễ khai trương của anh mà anh đi đâu vậy? Cả đám đang ở bên đó chờ anh kìa.” Kim Vân Dân tươi cười đi đến.
“Liễu tổng, đây là Kim tổng, bạn tốt của tôi.” Sau đó chào hỏi Kim Vân Dân: “Kim tổng, chờ chút tôi đến ngay.”
Kim Vân Dân cười nói: “Từ tổng, hôm nay là lễ khai trương của anh, nếu anh không đến là không được đâu đấy…”
“Hả?” Lâm Phàm và Kim Vân Dân nhìn nhau.
“Lâm đại sư…”
“Kim tổng.”
Hai người hơi ngạc nhiên, không nghĩ gặp lại ở chỗ này.
Trong lúc hai người còn đang kinh ngạc, Từ tổng cũng sững sờ, chuyện gì thế này? Hai người này biết nhau hả?
Kim Vân Dân không ngờ gặp Lâm đại sư ở chỗ này, tâm trạng kích động hỏi: “Lâm đại sư, anh quen với Từ tổng à?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Không có, hôm nay tôi đến tham gia lễ khai trương của Liễu tổng.”
“À.” Kim Vân Dân nhìn quanh khách sạn, sau đó thấy Liễu Nhiếp gần đó, thoáng suy nghĩ, trong đầu nảy ra suy luận, sao cô gái vừa xinh đẹp vừa khí chất thế này không có bất kỳ quan hệ nào với Lâm đại sư được chứ?
Tất nhiên đánh chết cũng không tin.
“Chà chà, Lâm đại sư sao anh không báo với mọi người một tiếng, dù gì cũng nên để mọi người đến chúc mừng Liễu tổng chứ?” Kim Vân Dân oán trách Lâm Phàm không báo cho họ.
Kể từ lần họp mặt ở Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, họ đã lâu không gặp lại rồi, nhất là bây giờ Lâm đại sư không còn là người bình thường như trước, lợi hại hơn nhiều so với lúc mới quen.
Ông ta còn tưởng rằng Lâm đại sư coi thường họ.
Nhưng hôm nay gặp lại thấy Lâm đại sư vẫn nhiệt tình như xưa, hóa ra ông ta lo lắng suông, Lâm đại sư vẫn là Lâm đại sư của trước đây.
Vào lúc Lâm Phàm định mở lời, Liễu Nhiếp lập tức chặn lại, gương mặt tỏ vẻ oán trách: “Ban đầu tôi muốn anh ấy gọi vài người đến giúp tôi nhưng anh ấy ngại làm phiền người ta, hại lễ khai trương hôm nay của tôi chẳng có ai đến. Thật xấu hổ.”
Thánh thần thiên địa ơi!
Hắn không nghĩ Liễu Nhiếp hung ác như vậy, mới vừa lợi dụng cô ta xíu xiu mà đã bị cô ta trả thù ngay.
Quả nhiên!
Kim Vân Dân vừa nghe xong, không thể dằn nổi: “Lâm đại sư, sao anh khách sáo với chúng tôi làm gì? Liễu tổng đừng gấp, tôi sẽ báo với bọn họ, nếu bọn họ biết Lâm đại sư vì sợ làm phiền mà không gọi họ tới, chắc còn tưởng rằng Lâm đại sư ghét bỏ họ nữa đó.”
Liễu Nhiếp: “Kim tổng, không làm phiền ông đó chứ?”
“Không phiền, có phiền gì đâu.” Kim Vân Dân xua tay, móc điện thoại gọi ngay: “Từ tổng, ông về trước đi, tôi ở lại đây một lát.”
Từ tổng hoàn toàn bất ngờ trước cảnh tượng vừa thấy, đã xảy ra chuyện gì thế này?
Chuyện này bắt đầu sai chỗ nào rồi ấy nhỉ?
Kim Vân Dân là khách ông ta, thế mà bây giờ đòi ở lại đây?
Thằng nhóc này là ai? Sao Kim tổng nể mặt thế? Thậm chí còn đích thân gọi điện thoại kêu người đến.
Giây phút này Từ tổng không biết nên làm thế nào.
Quan hệ giữa ông ta và Kim Vân Dân không quá mức thân cận, chẳng qua chỉ tình cờ quen nhau trong một lần gặp gỡ, hai người lưu số điện thoại, dần dần có mua qua bán lại chút ít mà thôi.
Tính cách Kim tổng không kệ, bất kể quan hệ thân sơ cũng rất khách sáo, vô cùng hào sảng.
Điện thoại có người nhận.
“Lão Hà, mau đến đường Trường Hà. Lễ khai trương của Lâm đại sư ở đây vậy mà không báo chúng ta biết, nếu không phải bị tôi bắt gặp thì không biết còn giấu chúng ta đến bao giờ. Sẵn tiện ông báo với những người khác giúp tôi luôn nhé, tôi ở đây chờ các ông đến.”
“Lý Hạo, ông đang làm gì thế? Ăn cơm hả? Đừng ăn nữa, mau đến đường Trường Hà đi, Lâm đại sư…”
Kim Vân Dân gọi liên tục mấy chục cuộc điện thoại.
Lâm Phàm cảm giác mình đã bị Liễu Nhiếp gài hàng nên mau chóng ngăn lại: “Kim tổng, đừng làm như vậy. Không cần gọi nhiều người đâu, ông…”
Chưa kịp nói hết lời, Kim Vân Dân đã cắt ngang: “Lâm đại sư, không thể qua loa vậy được. Chưa kể lâu rồi cậu không gặp mặt mọi người, vừa may hôm nay có dịp lễ khai trương của Liễu tổng, sao chúng tôi có thể không đến?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận