Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 587: Quá đỉnh

“Vấn đề này thật sự rất buồn cười, vừa nhìn ra là biết thuê công nhân thời vụ chất lượng thấp. Tôi không thể hiểu nổi, biết rõ là chất lượng thấp tại sao còn thuê công nhân thời vụ làm gì?"
"Bởi vì công nhân thời vụ này hiệu quả suất làm việc nhanh... Cho dù có xảy ra chuyện, cùng lắm thì sa thải mà thôi cũng không có tổn thất gì.”
“Có đạo lý.”
Điền Thần Côn lôi Lâm Phàm lại: “Ổn định một chút, đừng làm cho nó quá lớn."
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi, việc này tôi cũng không có chuẩn bị trước.”
Lúc này, Lâm Phàm nhìn bảy người kia: “Tôi cũng không nói nhảm với các người, một quả đào giá ba tệ, các người đã dẫm nát một số quả như thế thì cứ tính là 100 tệ đi, các người lấy 100 tệ ra trả đây, số quả còn nguyên vẹn thì nhặt lại rồi cút xéo ngay cho tôi.”
Bảy người bị đánh cho hồ đồ, tên thanh niên phách lối khi nãy lập tức hét lên: "Đừng có mơ, tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi không để yên đâu.”
Lâm Phàm liếc nhìn hắn, nói: “Tiếp tục đánh...”
Các ông chủ cửa hàng lao lên lần nữa, trong miệng còn mắng chửi.
"Một đám chó, vẫn còn kiêu ngạo như vậy."
"Ở chỗ khác thì không nói, nhưng đây là phố Vân Lý các người không được phép làm càn ở nơi này.”
“Không sai, nếu sau này các người còn xuất hiện ở phố Vân Lý, thấy các người một lần sẽ mắng các người một lần.”
Ngay lúc mấy ông chủ cửa hàng lao lên, một người đàn ông trung niên trong đó nhanh chóng hét lên: “Đừng đánh nữa, tôi trả... để tôi trả.”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên này trông có vẻ tức giận, nhưng lúc này ông ta không còn cách nào khác ngoài việc lấy ra 100 tệ.
Lâm Phàm nhìn số tiền này, nói: “100 tệ là tiền đào, còn ông lão bị các người làm bị thương thì sao, đưa thêm 500 tệ tiền thuốc men đi.”
Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Anh cũng không thể kiêu ngạo như thế, chúng tôi cũng bị các người đánh rồi mà.”
Lâm Phàm: “Tôi bảo anh trả tiền thuốc men cho ông lão, tiền thuốc tôi đánh các anh chút nữa sẽ tính toán sau, nghe cho rõ ràng.”
Cuối cùng người đàn ông trung niên oán giận lấy 600 tệ ra.
“Được rồi, nhặt đào lên cho tôi.” Lâm Phàm nói, sau đó nhét 600 tệ vào tay ông lão nói: “Ông cầm lấy tiền, sau này cứ đến phố Vân Lý bán, không ai có thể bắt nạt ông.”
Ông lão cảm động rơi nước mắt, dùng bàn tay đen khô lau đi khóe mắt nói: "Cảm ơn, cảm ơn."
Lâm Phàm xua tay đáp: “Không cần cảm ơn, muốn cảm ơn thì cảm ơn mấy người này.”
Giờ phút này, bảy người kia khom người nhục nhã nhặt đào dưới đất, sau đó bỏ vào trong giỏ. Bọn họ không ngờ tới hôm nay sẽ phát sinh chuyện như vậy, nhưng chuyện này sẽ không chấm kết thúc đơn giản như vậy đâu.
Sau khi thu dọn mọi thứ xong.
Lâm Phàm nhìn bảy người kia, sau đó chỉ về phía đường: “Hiện tại cút xéo ngay cho tôi, sau này đừng xuất hiện trong phố Vân Lý, nếu không gặp một lần sẽ đánh một lần, lời này là do tôi nói các người có thể gọi bất cứ ai tới đây."
Bọn họ nhìn đám người ông chủ cửa hàng đáng giận này, không ngờ bọn họ lại đoàn kết như vậy, nhưng sao người gọi bây giờ vẫn còn chưa đến.
Bảy người xấu hổ rời đi.
Những ông chủ cửa hàng xung quanh hoan hô.
“Cút mau lên.”
“Về sau đừng xuất hiện ở phố Vân Lý, nếu không sẽ cho các người đẹp mặt.”
"Thật sự tự cho mình là gì, chỉ biết hiếp yếu sợ mạnh, sau này có bản lĩnh thì đến đánh với chúng tôi này.”
“Cũng không biết là được ai nuông chiều, không nghe lệnh của chỉ huy mà đã đánh người, thật cho mình là trâu bò quá rồi phải không.”
Những lời nói của các ông chủ cửa hàng xung quanh khiến khuôn mặt của bảy người họ trở nên u ám đến đáng sợ. Đây đúng là ngày nhục nhã nhất của bọn họ.
Không thể nhịn được nữa...
Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, bọn họ không có khả năng mắng chửi lại bọn họ.
Lâm Phàm: “Tất cả mọi người giải tán, trở về buôn bán đi.”
“Ông chủ nhỏ! Lần này cậu quá đỉnh.”
“Đúng vậy! Lúc trước Đội trưởng Lưu của chúng ta làm quản lý trật tự đô thị thân thiện biết là bao, thực sự có thể nói là một đóa hoa hồng trong những người làm quản lý trật tự đô thị.”
“Đây chính là điểm then chốt khiến Đội trưởng Lưu người ta từ quản lý trật tự đô thị trở thành cảnh sát đó, cũng không phải người nào cũng giống như Đội trưởng Lưu được đâu.”
Khi Lâm Phàm nghe nói như vậy, cũng nhịn không được nở nụ cười, không biết khi Lưu Hiểu Thiên biết chuyện này thì trên mặt có vui như nở hoa hay không?
Nếu nghĩ kỹ lại thì đúng thật. Vào thời điểm đó Lưu Hiểu Thiên vẫn làm quản lý trật tự đô thị, đúng thật là rất thân thiện. Khi mình bị bắt cũng không động tay động chân với mình, cũng không mở miệng chửi tục, nếu lấy ra so sánh với người khác quả thật là làm người ta tức chết mà.
Người dân đang vây xung quanh xem đã ghi lại hết toàn bộ tình hình này, bây giờ là thời đại internet bùng nổ, cho nên có tin tức gì muốn giấu cũng không giấu được. Bất kỳ sự kiện công chúng nào cũng sẽ được xuất hiện đầu tiên ở trên Internet.
Bạn cần đăng nhập để bình luận