Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 598: Ở đâu cũng có lừa gạt

Lâm Phàm ra khỏi bệnh viện và bắt taxi đến hiệu thuốc để mua thuốc.
Theo Tây y, tình trạng của ông lão hoàn toàn không thể chữa khỏi, vì tế bào ung thư đã bao phủ dày đặc khắp cơ thể. Nếu dùng hóa trị chỉ làm tăng thêm nỗi đau cho chính ông ấy.
Điều Tây y có thể làm được, Trung y không làm được. Điều Trung y làm được, Tây y cũng có thể không làm được.
Đặc biệt đối với loại bệnh này, cần điều chỉnh hoàn cảnh của bản thân để khắc phục từ bên trong.
Mà bởi vì hiện tại điều kiện hạn chế nên chỉ có thể dùng Trung y để trị liệu, lấy thuốc Trung y làm chủ. Nếu không có bách khoa toàn thư thần bí hỗ trợ, mặc dù trong lòng Lâm Phàm chắc chắn nhưng hắn cũng không biết phải đến ngày tháng năm nào mới có thể chữa khỏi hoàn toàn. Nhưng bây giờ có bách khoa toàn thư thần bí hỗ trợ, ngược lại thì hắn có chút tò mò không biết sẽ có tác dụng gì.
Ở hiệu thuốc.
Lâm Phàm chọn rất nhiều loại thuốc theo nhu cầu của mình. Trước kia khi hắn chưa có bách khoa toàn thư này thì hắn hoàn toàn xem không hiểu những loại thuốc này. Nhưng bây giờ, hắn chỉ cần nhìn qua là đã có thể hiểu tất cả, hắn đưa ta ra cầm lấy. Đột nhiên hắn cau mày lại, động tác của tay cũng dừng lại.
Trong hiệu thuốc, chủ tiệm cầm lấy tất cả dược liệu, đặt lên bàn. Vì để chắc chắn, Lâm Phàm cũng kiểm tra một chút mà khi cầm đến ‘Long Cốt’ thì hắn đã phát hiện ra vấn đề.
"Ông chủ! Ông lại đây!" Lâm Phàm trực tiếp nói.
Ông chủ tiệm thuốc bắc có một bộ râu cá trê, tuổi ngoài năm mươi, đôi mắt trông láu cá, đang cười nhìn Lâm Phàm: “Chàng trai trẻ, sao vậy?"
Lâm Phàm lắc đầu cười: "Long Cốt này của ông là Long Cốt thật sao?”
Đôi mắt của ông chủ hơi lóe lên, rồi ông ta mỉm cười nói: “Chắc chắn là đồ thật! Bát Bảo Trai của tôi đã chế biến thuốc Trung y được hơn 30 năm, đảm bảo uy tín. Từ trước đến nay đều không bán hàng giả."
Vẻ mặt của Lâm Phàm trở nên nghiêm túc: “Tôi cho ông cơ hội cuối cùng."
Đột nhiên, tình hình tại hiện trường trở nên có chút nghiêm trọng.
Ông chủ tiệm thuốc nhìn Lâm Phàm, lẩm bẩm trong lòng rồi cười nói: "À! Đúng rồi! Tôi cầm nhầm rồi! Đây không phải là Long Cốt mà là một loại thuốc khác. Để tôi đổi lại cho cậu."
Lâm Phàm cảm thấy bất đắc dĩ. Trong xã hội ngày nay, y học cổ truyền xuống dốc không phải vì không có thầy thuốc giỏi, cũng không phải do đơn thuốc không đúng. Mà là do những người buôn bán thuốc buôn bán giả dối nên mới không thể trị khỏi bệnh được.
Lợi nhuận ở trong đó quá lớn. Khi lợi nhuận cao đến một mức nhất định thì không gì không thể làm, chỉ cần người uống không chết là được. Hơn nữa bây giờ thì có bao nhiêu người có thể phân biệt thật giả đâu chứ? Chỉ sợ ngoại trừ những người hành nghề lâu năm thì hầu hết mọi người đều thực sự không thể phân biệt được.
‘Long Cốt ’ vừa rồi rõ ràng là dùng vôi và khoáng chất chế tạo thành ‘Long Cốt’. Cái này có thể có tác dụng gì chứ?
(Long cốt là hoá thạch của các loài động vất có vú lớn, ví dụ như xương voi, xương tê giác…)
Ông chủ tiệm thuốc mang thuốc tới, sau đó cười nói: "Chính là cái này! Cậu xem đi!"
Lâm Phàm liếc nhìn ông chủ tiệm thuốc, sau đó gật đầu: “Ừm! Ông không cần thật giả lẫn lộn, tôi là người trong nghề.”
“Ha ha." Ông chủ tiệm thuốc cười nói: “Vừa rồi không phải thật giả lẫn lộn, chỉ là tôi lấy nhầm mà thôi."
Có đến mấy chục loại vị thuốc như thủ cung, trạch tả, bán biên liên, hạ khô thảo vân vân…
Bởi vì ông chủ không trung thực nên Lâm Phàm không yên tâm, vì vậy hắn trực tiếp kiểm tra từng loại thuốc. Ông chủ tiệm thuốc cũng cười nói: “Người trẻ tuổi, cậu đừng lo! Cửa hàng của chúng tôi làm ăn đàng hoàng. Vừa nãy chỉ là không chú ý nên lấy nhầm thuốc mà thôi, chứ chúng tôi sao có thể bán thuốc giả được cơ chứ?"
Lâm Phàm cười nói: "Tôi có thể sắc thuốc ở đây không?"
Ông chủ gật đầu: “Được! Được! Tùy ý cậu!"
Hiện tại là ở bên ngoài, hắn không có công cụ nên chỉ có thể làm ở đây. Chủ tiệm thuốc nhìn thủ pháp sắc thuốc và độ lửa của Lâm Phàm, trong lòng âm thầm đánh giá tay nghề này đúng thật là cao siêu. Xem ra cậu ta thực sự không phải là một người mới. Đồng thời cũng lẩm bẩm, lần buôn bán này không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ mong lần sau có thể gặp một người mới để lừa thêm chút tiền.
Sau đó hắn phân loại tất cả các loại thuốc mà ông lão cần uống, tổng cộng cần uống mười lần.
Sau khi thuốc được nấu xong, Lâm Phàm đứng trước quầy cúi đầu nhìn xuống.
Ông chủ tiệm thuốc cười nói: "Cậu muốn mua ngân châm hay sao? Ở chỗ chúng tôi có hàng tốt, tay nghề xuất chúng, có thể lưu truyền muôn đời. Cậu có muốn xem một chút không?"
Lâm Phàm xua tay: “Cho tôi ngân châm dùng một lần là được rồi! Cho tôi bốn hộp.”
"Hả?" Ông chủ ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm. Thằng nhóc này cũng quá keo kiệt rồi, lại còn mua loại chỉ dùng một lần?
Vốn tưởng rằng không kiếm được lợi trên dược liệu thì có thể kiếm lời trên ngân châm một chút, thế nhưng không nghĩ tới thằng nhóc này căn bản không cho ông ta một chút cơ hội nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận