Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 759: Làm việc tốt đúng là thật vui vẻ

Trong một nhà thuốc y học cổ truyền Trung Y nào đó.
Tiểu Vương từ trong hiệu thuốc đi ra, vội vội vàng vàng trở về trên xe, Tiểu Vương gật đầu nói: "Trịnh lão, tôi vừa mới hỏi rồi, giữa trưa hôm nay đúng là Lâm đại sư đã mua mấy hộp ngân châm trong này."
Tú Phương ở bên cạnh nói: "Ông nó, ông nói xem đây không phải là sự thật chứ."
Ông Trịnh im lặng một lát, sau đó thở dài: "Xem ra, tôi đã xem thường lão Lâm rồi."
"Cha, sao thế." Trịnh Hải Phong hỏi.
Ông Trịnh cười nói: "Cha đã nói rồi đấy, lúc đó có vẻ như lão Lâm rất để ý đến tình hình cái chân của Tiểu Bảo lại còn cố ý sờ sờ, sau đó đi ra ngoài mua đồ vật này nọ. Xem ra hắn có thể trị được nhưng lại không nói cho chúng ta biết, nếu không phải Tiểu Vương cẩn thận thì chuyện này sợ là chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết rồi."
Tiểu Vương nói: "Trịnh lão, tôi cho rằng chắc chắn là do Lâm đại sư làm, vừa nãy bác sĩ có nói trên chân của Tiểu Bảo có cắm ngân châm, mà Lâm đại sư lại mua ngân châm nên rất rõ ràng hết thảy đều là do Lâm đại sư làm."
"Sự thật đã rõ, tôi đã biết, bây giờ tôi gọi điện qua đó đây." Ông Trịnh lên tiếng nói, tiếp đó ông ta cầm điện thoại lên gọi qua số điện thoại của Lâm Phàm.
Điện thoại kết nối.
Ông Trịnh lập tức nói: "Lão Lâm à, đang ở đâu thế?"
"À, đang ở sân bay, chuẩn bị đi về."
"Ồ, không phải ngày mai cậu mới về à, sao hôm nay đã vội đi về rồi." Ông Trịnh cười nói.
"Tình hình thay đổi nên phải chuẩn bị đi sớm hơn." Lâm Phàm nghe giọng điệu của ông, hắn cảm giác được có vẻ như như ông Trịnh đã phát hiện ra điều gì đó nhưng vẫn điềm nhiên như không có việc gì, giả vờ như không biết gì cả.
Ông Trịnh mở loa ngoài: "Được lắm lão Lâm, việc mà cậu đã làm cho Tiểu Bảo nhà chúng tôi thì tôi đều biết hết rồi. Bây giờ Tiểu Bảo đang ôm chân đau kịch liệt, cậu nói cậu không biết đi."
"Cái gì? Sao có thể thế chứ, không thể nào." Lâm Phàm vừa nghe được lời này trong điện thoại, hắn nhất thời sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: "Lão Trịnh, ông đang hù tôi chứ gì."
"Ha ha..." Ông Trịnh nở nụ cười: "Lão Lâm, đừng về nữa, chuyện này chúng tôi đã biết rồi, thật sự vô cùng cám ơn cậu. Cho dù thế nào đi nữa thì cả nhà chúng tôi đều phải gặp mặt cậu để cám ơn mới được. Sao cậu lại không nói trước với tôi chứ, thần thần bí bí như thế làm gì."
Lâm Phàm: "Không cần đâu lão Trịnh, chuyện này có gì đâu, theo như lời ông nói đều là người một nhà mà, chuyện của ông chính là chuyện của tôi nên chả có gì to tát cả. Tình trạng của Tiểu Bảo mọi người cần phải trông chừng thật tốt, cần phải vận động nhiều hơn nữa. Đôi chân này đã lâu không động nên ngay từ đầu có thể sẽ có chút không thích ứng nhưng qua một thời gian dài sẽ tốt hơn. Nhớ kỹ dẫn Tiểu Bảo đi bơi nhiều hơn, chạy bộ sẽ làm tổn thương đến các khớp xương..."
Ông Trịnh nghe lão Lâm để ý như thế, lập tức lên tiếng nói: "Lão Lâm, không nói nhiều nữa, tính của cậu thế nào tôi đều biết rõ. Tiểu Bảo là cháu của tôi cũng là cục cưng của tôi, cậu là ân nhân của nó nên như vậy đi. Nếu cậu không chê thì để tôi tự quyết định cho Tiểu Bảo nhận cậu làm cha nuôi, chúng ta sẽ tổ chức lễ đàng hoàn.
Trong điện thoại, Lâm Phàm nghe nói như vậy làm hắn nhất thời sợ ngây người, theo đó cười nói: "Lão Trịnh, ông thật biết nói đùa, việc này không cần để trong lòng làm gì, chỉ là việc nhỏ mà thôi. Tôi phải đi đăng ký rồi, cúp máy trước đây, có thời gian thì đến Thượng Hải chơi nhé."
Trong điện thoại của ông Trịnh vang lên tiếng máy bận.
Ông Trịnh còn rất nhiều điều muốn nói với Lâm Phàm, thế nhưng Lâm Phàm cũng không cho cơ hội này.
"Cha, vậy..." Trịnh Hải Phong nghe cuộc đối thoại qua lại giữa hai người xong, trong lòng cũng không biết nên nói gì. Hiện giờ anh ta rất cảm kích Lâm đại sư này, rất muốn giáp mặt cảm ơn một lần.
Ông Trịnh thở dài: "Lão Lâm không phải người tầm thường, chuyện này tạm thời không cần phải nói ra ngoài, trong khoảng thời gian này cha sẽ chuẩn bị đi Thượng Hải một chuyến."
"Cha, cha đang muốn làm gì?" Trịnh Hải Phong hỏi.
"Còn làm gì nữa? Đương nhiên là đi tìm lão Lâm rồi, con tưởng chuyện này là chuyện nhỏ hay sao, người ta đã giúp cho Tiểu Bảo được hồi sinh, không lẽ cứ thế cho qua à? Nhất định phải giáp mặt cám ơn mới được chứ."
Sân bay.
Đúng là Lâm Phàm chuẩn bị đi về, vốn là hắn định ngày mai mới trở về nhưng trải qua chuyện giữa trưa này, hắn thấy vẫn nên đi lúc chiều thì sẽ tốt hơn, cũng đỡ đem phiền phức về cho mình.
Quả nhiên.
Gia đình ông Trịnh nhất định sẽ biết, chỉ không ngờ là họ lại có thể đoán chính xác đến như vậy.
Cảm giác thuận tiện làm một việc tốt thế này cũng không tệ.
Kiến thức của bách khoa toàn thư này đúng là đủ biến thái, có điều sức người có hạn, dĩ nhiên không phải ai cũng có khả năng trị được.
Đinh đinh.
Điện thoại gọi đến.
Lâm Phàm nhìn thấy là cuộc gọi của Vương Minh Dương nên tiếp máy.
Vương Minh Dương hoảng sợ nói: “Mẹ nó, sao cậu hôm nay đã đi rồi.”
Lâm Phàm nói: “Sao nào, không thể đi à, tôi cũng không có việc gì cần làm ở Thủ Đô nên muốn về sớm một chút, trong tiệm đang đợi tôi về đấy, về sớm một chút thì cũng xong việc sớm một chút.”
Vương Minh Dương: “Hay lắm! Không ngờ cậu có thể vô tình mà bỏ rơi tôi như thế, nhưng mà nói thật nhé, cậu ngàn lần vạn lần không được để lộ ra video đó đâu đấy. Nếu cậu mà để lộ ra thì tôi sẽ sống không bằng chết thật đó.”
“Được rồi, được rồi, khi nào hết việc thì anh về Thượng Hải đi nhé, tôi về trước đây.” Lâm Phàm nói.
Sau đó hai người nói thêm vài câu xong rồi mới cúp điện thoại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận