Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 750: Lột đồ anh ta

Kim Thánh Văn xua tay: “Không sao, không sao hết. Chuyện này xong rồi, sau này đừng đắc tội với người khác nữa. Lần này coi như đối phương còn dễ nói chuyện, nếu gặp người không dễ nói chuyện chỉ sợ không đơn giản thế đâu.”
Chị Diễm gật đầu: “Em biết rồi anh rể, để em dìu anh đi nghỉ ngơi.”
Cho dù là người đàn ông lực lưỡng mà uống cạn hai chai rượu thì cũng không chịu nổi.
Trong phòng.
Hai người Triệu thiếu gia và Hoàng thiếu gia không uống hết nổi một chai đã ói mật xanh mật vàng. Họ thật sự uống không trôi nhưng họ chưa biết bên ngoài Lâm Phàm đã đi mất, vẫn cố gắng ép mình phải uống vào.
Nhân viên phục vụ bước vào.
Hai người liếc nhìn, quát tháo: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Nhân viên phục vụ sợ hãi: “Triệu thiếu gia, Hoàng thiếu gia. Người kia đi rồi.”
Hai người nghe được câu này lập tức ném chai rượu đi mất: “Sao cậu không nói sớm?” Sau đó nằm lăn ra đất, không muốn nhúc nhích.
Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi. Thiếu chút nữa bọn họ mất luôn cả mạng rồi.
Trong xe.
Ở tay lái phụ.
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương đang ngồi ở ghế sau, không khỏi lắc đầu. Đối với Vương Minh Dương, đêm nay đúng là một chuyện xấu, uống rượu đến nỗi này thật là đáng nể.
Qua đến mai sợ rằng chính anh ấy cũng không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì.
Hắn có cách để Vương Minh Dương tỉnh dậy sẽ không bị đau đầu nhưng nghĩ lại thì vẫn nên để anh ấy đau đầu cả ngày mai đi, vậy mới nhớ lâu được.
Tiểu Vương lái xe: “Lâm đại sư giờ ngài muốn đi đâu?”
Chuyện khi nãy không được xem là chuyện quan trọng đối với Tiểu Vương, kể cả ba người kia cũng chẳng là gì trong mắt Tiểu Vương. Anh ta đi theo Trịnh lão qua rất nhiều nơi, gặp không ít đại thiếu gia chân chính, đây là lần đầu tiên anh ta mới gặp được ba thằng ngu như vậy.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút: “Trước tiên tìm khách sạn đã. Ngô tổng quen thuộc chỗ này, ông cho địa chỉ đi.”
Bây giờ trong lòng Ngô Vân Cương vẫn đang sợ hãi như cũ, chuyện mới xảy ra quá khủng khiếp đối với ông ta.
Mãi cho đến khi rời khỏi chỗ đó, ông ta vẫn không phản ứng lại, đến tận bây giờ trong tâm trí ông ta vẫn còn suy nghĩ chuyện này. Lúc này nghe được vấn đề của Lâm đại sư, ông ta đành mở miệng nói: “Tôi có kinh doanh một khách sạn, chúng ta đến đó thôi.”
Lâm Phàm gật đầu, bây giờ hắn muốn an bài ổn thỏa cho Vương Minh Dương để anh ấy nghỉ ngơi, tránh khỏi việc lại phát điên vì rượu.
Trong lòng Ngô Vân Cương vẫn còn hồi hộp, không khỏi hỏi dò: “Lâm đại sư, chuyện hôm nay không có vấn đề gì chứ?”
Lâm Phàm xua tay: “Không sao đâu, không cần nghĩ nhiều.”
Tiểu Vương cười nói: “Chuyện này không cần nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện cứ để Trịnh lão giải quyết.”
“Trịnh lão đó là ai?” Ngô Vân Cương hỏi.
Tiểu Vương cười cười: “Thôi, đừng nên hỏi thì hơn. Tóm lại anh cứ yên tâm, không có gì đâu.”
Ngô Vân Cương thấy đối phương không muốn nhắc đến nên không gặng hỏi thêm, tuy nhiên vẫn nhớ kỹ hai chữ “Trịnh lão” vào lòng. Rõ ràng người này rất có địa vị ở thủ đô.
Lâm Phàm bấm điện thoại Trịnh lão.
“Trịnh lão, cám ơn ông chuyện tối nay.” Lâm Phàm nói cám ơn. Nếu như không có sự chống đỡ của Trịnh lão, với năng lực của mình dù không chịu thiệt thòi nhưng chắc chắn sẽ rất phiền toái.
Đầu dây bên kia, Trịnh Trọng Sơn không khỏi nở nụ cười: “Đừng khách sáo, không sao là tốt rồi. Ở thủ đô này, chỉ cần không làm chuyện phạm pháp thì có thể đến tìm tôi. Chúng ta bây giờ là người một nhà, có việc gì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
“Ha ha…” Lâm Phàm nở nụ cười: “Được, vậy tôi cúp máy trước đây. Hôm nay bạn tôi bị hành hạ không nhẹ, tôi phải chăm sóc anh ấy. Lát nữa tôi sẽ cho Tiểu Vương về trước.”
Trịnh Trọng Sơn cười nói: “Không cần đâu, cứ để Tiểu Vương hỗ trợ mọi người, nếu cần gì cứ bảo anh ta làm là được.”
“Không cần đâu.” Lâm Phàm rất biết ơn Trịnh lão, dù thời gian quen biết không lâu nhưng hiệu suất làm việc rất cao.
Sau đó hai người nói thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Lâm Phàm nói: “Tiểu Vương, lãnh đạo của anh nhiệt tình thật đấy.”
Tiểu Vương cười nói, không khỏi tự hào: “Lâm đại sư, tôi theo Trịnh lão đã hơn mười năm, con người Trịnh lão là vậy đó.”
Không lâu sau.
Đến khách sạn.
Sau khi Tiểu Vương đậu xe xong, lập tức xuống xe mở cửa cõng Vương Minh Dương ra ngoài, còn Lâm Phàm và Ngô Vân Cương mau chóng thuê phòng.
Lúc này Vương Minh Dương đang lẩm ba lẩm bẩm nói nhăng nói nhịu, không biết đang nói gì.
Mở cửa phòng ra.
Tiểu Vương đặt Vương Minh Dương lên giường: “Lâm đại sư, nếu có chuyện gì cứ điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đây trong thời gian ngắn nhất.”
“Cám ơn, anh cứ về trước nghỉ ngơi đi, tôi ở đây không sao.” Người ta khách sáo như vậy tất nhiên Lâm Phàm cũng phải khách sáo lại, con người Tiểu Vương không tệ hơn nữa cũng rất kiên cường.
Sau khi tiễn Tiểu Vương đi, Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương nằm đó, sau đó nhìn Ngô Vân Cương: “Ngô tổng, ông nói nếu để anh ấy ngủ vậy có ổn không?”
Ngô Vân Cương hơi sửng sốt, nghi hoặc nói: “Đâu có gì không ổn? Bây giờ Minh Dương đang say, phải nằm nghỉ ngơi là đúng rồi.”
“Không phải, ý tôi không phải vậy.” Chuyện đã giải quyết, đồng thời cũng đã sắp xếp cho Vương Minh Dương xong, tâm trạng Lâm Phàm cũng nguôi giận nhưng nếu cứ để Vương Minh Dương ngủ ngon lành như vậy là không được, cả đám bận như chó chạy ngoài đồng mà thằng cha này thì ngon rồi, nằm ngủ ngon lành chỗ này như chẳng có gì xảy ra, không được đâu nhé.
Ngô Vân Cương hơi ngây ra, nhất là khi nhìn thấy Lâm đại sư nở một nụ cười gian manh, không biết vì sao bỗng dưng có dự cảm bất an.
“Lâm đại sư, ý cậu là?” Ngô Vân Cương cẩn thận nói.
Lâm Phàm trầm tư, lập tức nở một nụ cười trên mặt: “Lột sạch quần áo anh ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận