Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1179: Tôi sẽ phế bà

Nhân viên phục vụ: "Không thể đi vào, bên trong là đại minh tinh Anh Kim bị đánh, hơn nữa người đánh còn là Lâm đại sư. Lâm đại sư bảo chúng tôi đứng ở cửa đừng tiến vào.”
Quản lý ngây người, rốt cuộc đây là tình huống gì? Anh ta biết Lâm đại sư, sự kiêu ngạo của Thượng Hải. Nhưng không nghĩ tới Lâm đại sư lại đang ở bên trong đánh người.
Cái này... Cái này.
Ngô Hoán Nguyệt chờ một lúc lâu vẫn không thấy anh Lâm đi ra nên có chút sốt ruột, cô ấy gọi một nhân viên phục vụ đi ngang qua: "Anh có thấy người đàn ông vừa mới ngồi ở chỗ tôi không?”
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua: "Thưa cô, người đi cùng cô đang đánh người trong phòng riêng.”
Ngô Hoán Nguyệt nghe nói như vậy thì vô cùng bối rối, sau đó vội vàng đứng lên, chạy về phía phòng riêng.
Trong phòng riêng.
Anh Kim bị đánh đến mặt nở hoa, lỗ mũi sưng to, vẻ mặt dữ tợn và khủng bố nói: "Họ Lâm kia, tao muốn mày phải chết.”
"Con mẹ nó, còn vênh váo như thế, ai cho bà dũng khí đấy?" Lâm Phàm lại cho Anh Kim cắm mặt xuống đất: “Tôi nói cho bà biết, bà mẹ nó còn dám đụng vào Ngô Hoán Nguyệt nữa thì bà có tin tôi phế bà luôn không?”
Phó trưởng đài truyền hình Thượng Hải vội vàng khuyên nhủ: "Lâm đại sư, đừng đánh, đừng đánh nữa. Bên ngoài đang có nhiều người nhìn lắm, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, đừng động thủ làm tổn thương tình cảm.”
Lâm Phàm nhìn phó trưởng đài truyền hình: "Ông có biết tôi không?”
Phó trưởng đài truyền hình lập tức gật đầu: "Biết, Lâm đại sư ở Thượng Hải, làm gì có ai không biết chứ.”
Lâm Phàm: "Ông biết tôi, vậy thì biết tính cách của tôi rồi đấy. Chuyện này không liên quan gì đến hai người, hai người đừng nhúng tay vào cũng đừng xen vào, đây là chuyện của tôi với bà ta.”
Phó trưởng đài truyền hình không còn lời nào để nói, vẻ mặt cũng ngỡ ngàng. Ông ta là người địa phương Thượng Hải nên đương nhiên biết Lâm đại sư là người có tính cách gì.
Lúc tốt thì thân thiện giống như có thể làm tan chảy lòng người. Nhưng nếu độc ác lên thì ngay cả quỷ nhìn cũng phải sợ hãi.
Bên ngoài, những quần chúng vây xem đều đã sợ đến ngây người.
"Mẹ kiếp, cái này quá ác rồi, đó chính là Anh Kim đấy."
"Mẹ kiếp, Anh Kim thì làm sao? Anh không thấy ai đang đánh bà ấy à? Đó chính là Lâm đại sư đó.”
"Mẹ nó, tin tức lớn, Lâm đại sư ra tay mãnh liệt với Kim Anh, tin tức ngày mai e rằng phải đổi rồi.”
"Chứ còn gì nữa, quá khí phách, thật sự quá khí phách."
"Nếu là người bình thường thì ai dám ra tay chứ?"
Ngô Hoán Nguyệt đẩy đám người ra. Khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, lại trợn tròn mắt: "Anh Lâm, đừng đánh, đừng đánh nữa.”
Ngô Hoán Nguyệt ôm chặt eo Lâm Phàm, muốn kéo hắn ra ngoài. Nhưng sức lực của cô ấy làm sao so được với Lâm Phàm, chỉ có thể lôi kéo tại chỗ.
"Anh Lâm, anh đừng đánh nữa, anh sẽ xảy ra chuyện mất." Ngô Hoán Nguyệt gấp đến mức chảy nước mắt. Tuy rằng cô ấy ghét Anh Kim nhưng không thể không thừa nhận năng lực của Anh Kim. Bà ta là ngôi sao lớn, bây giờ lại bị người ta đánh. Với sức ảnh hưởng của bà ta thì rất có thể sẽ đưa anh Lâm vào tù, đây không phải là điều cô ấy muốn nhìn thấy.
"Hoán Nguyệt, đừng kéo nữa. Không có việc gì đâu. Hôm nay tôi phải cho bà ta biết, cậy già lên mặt như bà ta thì sẽ bị như thế nào. Tôi chơi tới cùng với bà ta luôn, xem bà ta có thể làm gì được tôi." Lâm Phàm không hề sợ hãi. Nếu như hắn sợ hãi, vậy thì sẽ không động thủ.
Anh Kim sao?
Lúc chửi nhau ở trên mạng, không phải là hắn không muốn xử lý bà ta. Tự do ngôn luận mà, bạn mắng tôi, tôi cũng mắng bạn nên hắn cũng chỉ coi như là trò vui mà thôi. Nhưng nếu thực sự dám chơi với nhau ngoài đời, vậy thì phải có năng lực có chơi có chịu nha.
Anh Kim rõ ràng là một đại minh tinh, lại là nhân vật thế hệ trước trong giới ca hát, đã bao giờ bà ta gặp phải loại tình huống này đâu. Những người kia nhìn thấy bà ta làm gì có ai không cung kính. Bây giờ trước mặt người ngoài, lại bị người ta treo lên đánh như thế.
Món nợ này, bà ta nuốt không trôi.
Mà bà ta cũng không muốn nuốt. Bà ta muốn báo thù, muốn cho tên này biết hậu quả là gì.
"Ha ha, mày đánh đi! Hôm nay Anh Kim tao để lại lời này ở đây. Nếu sau này, con nhóc kia có thể đứng vững trong giới ca hát thì tao không phải là Anh Kim." Sắc mặt Anh Kim trông dữ tợn và đáng sợ, vài người chung quanh nhìn thấy cũng hoảng hốt.
Đây chính là dáng vẻ nổi giận của lão đại trong giới ca nhạc, chỉ dựa vào khí thế đã chấn động tất cả mọi người.
Nhưng người duy nhất không bị chấn động chính là Lâm Phàm.
"Con mẹ nó, còn dám dọa nhau? Được! Không phải bà là lão đại trong giới ca nhạc sao? Bây giờ tôi sẽ kéo bà ra ngoài, để mọi người thấy Lâm Phàm tôi đây phế bà đi như thế nào." Lâm Phàm kéo Anh Kim đi ra ngoài phòng.
Anh Kim nghe nói như vậy thì hoàn toàn ngây người, mày không biết xấu hổ nhưng tao vẫn muốn giữ mặt mũi nha.
Nếu như ra bên ngoài, bị mọi người vây xem, vậy thì mặt mũi của bà ta biết để đi đâu đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận