Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1029: Sự kiện Thanh Châu

"Minh Thanh, không nói nữa, hôm nay lão sư rất vui vẻ nên ông có yêu cầu gì thì nói đi, lão sư chắc chắn sẽ thỏa mãn ông."
Bây giờ tâm trạng của Lâm Phàm vô cùng sung sướng, không ngờ lần rút ngẫu nhiên này lại tặng cho hắn một món quà lớn như vậy.
Tuy rằng trong xã hội này hầu như không dùng được, nhưng hiện tại hắn chính là vô địch thiên hạ, tâm tình đương nhiên sung sướng rồi.
"Lão sư, ngài thật sự không sao đấy chứ?"
Chẳng những Triệu Minh Thanh chẳng không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm lo lắng. Rốt cuộc lão sư bị làm sao vậy, vừa rồi không phải còn rất tốt, sao đột nhiên thay đổi lớn như vậy?
Lâm Phàm nhìn Triệu Minh Thanh: "Có thể có chuyện gì? Hiện tại lão sư của ông đang rất tốt.”
Theo như Đạo giáo thì Ngũ khí triều nguyên là cảnh giới cao nhất, cũng chính là Vô Cực Kim Tiên nhưng đây chỉ là phân loại lớn kiến thức võ hiệp, muốn thành tiên thì nằm mơ đi, có quỷ biết Bách Khoa Toàn Thư sắp xếp như thế nào.
Dù sao hiện tại hắn chỉ cảm giác mình có một nguồn năng lượng dùng hoài không bao giờ hết.
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Lão sư, ngài vừa khiến học trò cảm thấy rất kỳ quái." Triệu Minh Thanh nói.
Sau khi Lâm Phàm mừng như điên, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, hắn không thể quá kích động, nhất định phải khiêm tốn.
Với đám Triệu Minh Thanh mà nói, đây căn bản là thứ không thể tồn tại.
Hắn phải che giấu, còn phải biểu hiện giống như bình thường, có cuộc sống thật bình thường.
Lâm Phàm cười nói: "Có gì kỳ quái đâu, lão sư chỉ nghĩ thông suốt một chuyện mà thôi.”
Triệu Minh Thanh gật đầu, lão sư nói cái gì chính là cái đó, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.
Ngay lúc này, một vài người lạ mặt xuất hiện ở cổng của Viện phúc lợi.
“Xin chào, viện trưởng Triệu…”
Triệu Minh Thanh nhìn thấy người tới, ông nhíu mày, hiển nhiên có chút không vui.
"Minh Thanh, những người này là ai?"
Lâm Phàm phát hiện Minh Thanh có chút mất hứng, khẳng định là bởi vì những người này đến. Hắn nhìn tướng mạo của những người này, họ không phải người bình thường, ngược lại có không ít nhân quả, rõ ràng đã từng làm không ít chuyện xấu.
Triệu Minh Thanh nhẹ giọng nói: "Lão sư, những người này là thủ hạ của Mã Mục Phong ở Thanh Châu, bọn họ là người mà Mã Mục Phong phái tới bảo học trò đi Thanh Châu khám bệnh cho hắn, thế nhưng học trò không muốn đi. ”
"Chuyện này là sao?" Lâm Phàm hỏi, người học trò này của hắn bình thường nếu có người tới tìm trị bệnh thì tuyệt đối ông ấy sẽ không cự tuyệt. Dù sao tấm lòng thầy thuốc của Minh Thanh còn lương thiện hơn hắn nhiều, nhưng có thể lầm cho ông ta không muốn trị liệu thì thật là hiếm thấy.
Triệu Minh Thanh khá chán ghét những người này: "Lão sư, Mã Mục Phong kia là kẻ có tiền đứng đầu ở Thanh Châu, thế lực rất lớn, người ta gọi hắn là Mã Thanh Châu. Nhưng theo hiểu biết của học trò, hắn không phải người tốt, sự kiện Thanh Châu ba năm trước lão sư hẳn là biết chứ?”
"Sự kiện Thanh Châu?"
Lâm Phàm lâm vào trầm tư, đột nhiên nhớ tới, khi đó hắn còn đang học ở trường, tin tức này khiến hắn vẫn còn rất ấn tượng.
Hình như là một nhà đầu tư nào đó ở Thanh Châu, vì để cho những hộ gia đình đinh kia sớm chuyển đi đã dùng đủ thủ đoạn. Cuối cùng hình như cưỡng chế phá dỡ khiến cho người dân bị chôn sống, chết vài người. Sự việc này lúc ấy gây náo loạn rất lớn, nhưng không lâu sau thì tin tức này đã biến mất, hình như là có người ở phía sau ra tay phong tỏa tất cả các kênh tin tức.
Theo cư dân mạng nói thì tin tức này đã bị chặn, khiến người ta không dám đưa tin.
Triệu Minh Thanh nói: "Người đứng sau chuyện đó chính là Mã Mục Phong, cho nên học trò sẽ không khám bệnh cho hắn. Nếu như cứu hắn, về sau còn không biết có bao nhiêu người phải chịu tội nữa.”
Lâm Phàm gật đầu: "Đúng vậy, lão sư ủng hộ ông, chuyện này ông làm rất đúng. ”
Ba người xa lạ đi tới trước mặt Triệu Minh Thanh, trong đó có một người đàn ông khá nho nhã. Người này mặc âu phục, đeo kính, tóc chải sáng bóng cười nói: "Viện trưởng Triệu, Giám đốc Mã của chúng tôi muốn mời ông đích thân đến Thanh Châu. ”
"Không đi."
Triệu Minh Thanh xua tay mà không hề do dự, căn bản không cho mấy người này chút mặt mũi nào.
Người đàn ông này là thư ký của Mã Mục Phong, giờ phút này nghe thấy Viện trưởng Triệu không muốn đi thì nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn duy trì tươi cười: "Viện trưởng Triệu, lương y như từ mẫu. Giám đốc Mã của chúng tôi chịu đủ bệnh tật tra tấn, không ai là không biết y thuật của ông rất tốt, chúng tôi mời ông khám cho Giám đốc Mã một chút, về sau tuyệt đối sẽ không bạc đãi Viện trưởng Triệu đâu. ”
Triệu Minh Thanh hừ lạnh một tiếng, nói: "Không cần, Triệu Minh Thanh tôi đời này chuyện gì cũng dám làm, chỉ là không dám lấy tiền dính đầy mùi máu tươi. Giám đốc Mã các cậu ở Thanh Châu có địa vị cao quý, chỉ cần nói vài lời chỉ e có không ít thầy thuốc Trung Y nguyện ý khám bệnh cho hắn, cần gì phải tìm tôi đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận