Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 440: Lưu Quốc Cường đắn đo

Chuyên gia kinh tế này lẩm bẩm viết ra một tràng dài, biểu đạt ý kiến cá nhân đối với chuyện này. Thế nhưng rất nhanh đã bị nước bọt của đám cư dân mạng dìm chết.
“ Ông thì hiểu cái cứt gì.”
“ Đúng là ép tôi phải chửi bậy mà. Từ sáng đến tối, mấy cái con người này nói tràng giang đại hải, cuối cùng thì cái đéo gì cũng tăng, chỉ có mỗi tiền lương là không tăng. Còn nói chúng ta sống rất hạnh phúc. Hạnh phúc em gái mấy người!”
“ Lão này từng đi qua phố Vân Lý sao? Lão ta có biết phố Vân Lý như thế nào không, tình huống cụ thể là sao không? Không biết? Thế thì đừng có sủa nhiều làm gì.”
“ Thằng cha này là chuyên gia mõm rồi. Mỗi sáng phố Vân Lý đều chật kín người, ngay trước cửa tiệm Lâm đại sư người đi qua đi lại ‘đông như trẩy hội’ ông có biết câu thành ngữ này có nghĩa gì không? Để tôi nói cho ông biết, đó chính là người xếp hàng mỗi ngày, có thể dài đến tận đầu phố đó!” !
. . . . . . . .
Vị chuyên gia kinh tế này nhìn thấy những bình luận này thì tức đến á khẩu, giận dữ xóa luôn bài đăng vừa viết.
Mà lúc này.
Tại phố Vân Lý.
Lúc này cửa tiệm Lâm đại sư bị bao kín bởi đám đông cư dân.
Đám cư dân xung quanh hay tin Lâm đại sư và các cửa tiệm trong phố đang chuẩn bị dọn hết đi, tất cả mọi người đều lập tức xúm lại đây.
Nếu như Lâm đại sư đi mất, vậy bọn họ nên làm sao bây giờ? Mỗi ngày việc xếp hàng đã trở thành thói quen, hơn nữa có lúc may mắn thì có bánh ngon tới tay, mặc dù phần nhiều là không mua được, nhưng ít nhất sau này còn có cơ hội được xếp hàng ăn bánh.
Nhưng nếu cửa hàng Lâm đại sư dọn đi mất, đến xếp hàng cũng không được xếp hàng, sao bọn họ có thể chấp nhận được.
“ Ông chủ ơi ông chủ à, ông có thể ở lại được không? Mọi người đều đã quen với việc đến xếp hàng như vậy, tự dưng anh lại đi mất, bọn tôi không đành lòng chút nào!
“ Đúng đấy ông chủ nhỏ, nếu như cậu đi rồi, bọn tôi phải làm sao bây giờ?”
“ Không tưởng tượng nổi sau khi ông chủ bán bánh kếp này đi rồi, chỗ này sẽ tẻ nhạt đến nhường nào.”
Ngô U Lan: “ Tất cả mọi người đều rất quyến luyến anh…”
Điền Thần Côn còn nói bổ sung: “ Là luyến tiếc bọn anh mới đúng…”
Chuyện giá thuê tăng nhiều như vậy, mặc dù chuyện này không rơi vào người bọn họ, nhưng quan điểm của Lâm Phàm làm bọn họ rất nhất trí. Tuy rằng dọn nhà có chút phiền phức thật, rời đi nơi chốn thân quen này thật lòng có chút không nỡ, nhưng có những chuyện nhất định không thể thỏa hiệp…
Xung quanh có một ít chủ cửa hàng khác cũng vây quanh ở đây.
“Ông chủ nhỏ, tất cả mọi người đều luyến tiếc cậu, không muốn cậu rời đi, hay là cứ thôi đi. Dù sao bọn họ cũng đâu có tăng tiền thuê của cậu, cậu hãy ở lại đây đi.”
“ Đúng đấy!”
“ Nếu như là giá thuê tăng ba mươi, bốn mươi phần trăm, chúng ta thật ra có thể suy nghĩ lại một chút rồi thỏa hiệp, nhưng đằng này tăng lên gấp đôi, thực sự là quá cao rồi.”
Lâm Phàm khoát tay: “Mọi người đừng nói thế. Chuyển đi hay không, đây không những là vấn đề của tất cả mọi người, mà cũng là chuyện của tôi nữa.”
Người dân xung quanh tức giận nói.
“ Cái công ty bất động sản Tân Vũ này thật là quá quắt, tự nhiên đẩy giá thuê cao như vậy làm gì…”
“ Tôi đã xem tin tức, đúng là khinh người quá đáng!”
“Ông chủ nhỏ, cậu đã xác định sẽ chuyển đi nơi nào chưa? Nếu như được thì tôi cũng muốn chuyển đến khu vực gần cậu”
“ Ài, thật sự ngưỡng mộ mấy người thuê nhà, giờ tôi lỡ mua nhà ở đây rồi, muốn đi cũng không được.”
Mấy người thuê nhà tự dưng cảm thấy hít thở không thông, bên trong đám người bình thường đến đây xếp hàng, không ngờ lại có vài tay khoác lác thế này. Bọn họ ở cái đất Thượng Hải này cực khổ làm công ăn lương, ao ước có được một cái nhà nhưng cũng chẳng được, giờ đây không ngờ lại có người ao ước được thuê nhà như bọn họ. Điều này thật sự là quá đả kích, bọn họ thật sự cạn cmn lời.
Đúng lúc này, Lưu Quốc Cường xuất hiện ở phố Vân Lý.
“ Chính là hắn ta, hắn là giám đốc công ty bất động sản Tân Vũ, cũng là người phụ trách giá tiền thuê mặt bằng đó.”
Chỉ chốc lát, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người kia.
Lưu Quốc Cường nhìn thấy nhiều người vây quanh cửa tiệm của Lâm đại sư như vậy, trong lòng ông ta cũng sững sờ. Đặc biệt là từng ánh mắt nhìn chằm chằm ông ta đều có vẻ vô cùng giận dữ, khiếncho ông ta cảm giác như bọn người này muốn ăn tươi nuốt sống mình ngay lập tức.
Lúc này có một người dân lên tiếng.
“ Công ty Tân Vũ các ông làm sao có thể quá đáng như vậy, giá tiền không thể chậm rãi tăng hay sao, đùng một cái muốn tăng gấp đôi làm gì, có phải mấy ông sắp chết khô chết khát vì thiếu tiền rồi không?”
“ Thật đấy, phố Vân Lý vốn dĩ không có mấy người qua lại, hiện tại mới đông đúc náo nhiệt được một chốc, mấy đứa bay lại muốn tăng giá thuê. Đợi xem lúc phố Vân Lý vắng như cái chùa bà đanh rồi, xem các người lấy gì mà ăn!”
“ Người qua lại náo nhiệt một chút thì muốn tăng giá thuê, tôi thấy các người là muốn ép ông chủ nhỏ rời đi, để tôi xem phố Vân Lý này mà không có ông chủ nhỏ thì có còn đông đúc nữa hay không. Hơn nữa, nếu ông chủ nhỏ rời đi, tôi chắc chắn sẽ không trở lại nơi này làm gì. ”
“ Tôi cũng vậy, còn đến cái phố này làm gì, xung quanh nhiều phố thương mại như thế, phố Vân Lý nếu không có Lâm đại sư, căn bản chẳng có ma nào mò đến đâu!”
. . . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận