Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1011: Coi chừng tôi chặt tay chó của anh

“Tôi với cô ta…” Lâm Phàm chuẩn bị giải thích ngọn ngành nhưng ai ngờ năng lực suy diễn của Kim Vân Dân quá dữ dội, chẳng những không cho hắn có cơ hội nói câu nào mà còn cười ngả ngớn: “Tôi biết mà, không cần nói nhiều, tôi hiểu hết…”
“Ông biết cái khỉ gì chứ?” Lâm Phàm muốn rớt nước mắt, vốn lần này định chơi Liễu Nhiếp một cú thật đau, ai biết bị Kim Vân Dân bắt gặp ở đây.
Nhất là bây giờ, cuối cùng sợ rằng người bị hại là mình mất thôi.
Lúc này Liễu Nhiếp cười hớn hở, sau đó nhìn Từ tổng còn đang đứng đơ một chỗ: “Thật ngại quá, tôi còn phải tiếp khách.”
“Hả?” Từ tổng ngạc nhiên trố mắt, không biết nên trả lời thế nào: “Kim tổng, nếu không thì…”
Kim Vân Dân vẫy tay: “Từ tổng, anh về trước đi. Đã lâu tôi không gặp lại mấy người anh em này rồi, lễ khai trương hôm nay tôi ở đây. Lần sau tôi đến mời ông uống rượu xin lỗi.”
Kim tổng đã nói đến thế thì Từ Minh còn có thể nói gì được nữa.
Ánh mắt nhìn Lâm Phàm, thằng lỏi con này thật ra là ai? Sao có máu mặt dữ vậy?
Từ tổng vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn ở lại xem ai sẽ đến đây.
Không lâu sau.
Từng chiếc xe con xuất hiện trong tầm mắt, những chiếc xe con này hoàn toàn khác với đợt trước, chênh lệch giữa hai bên cực lớn như một trời một vực.
Hà Thừa Hàn vừa xuống xe đã giơ tay chào Lâm Phàm: “Lâm đại sư, cậu sai rồi nhé, chuyện lớn vậy mà không nói tiếng nào. Có phải xem thường tôi và mọi người không hả?”
Lý Hạo: “Đúng đấy, nếu không phải lão Kim báo tin thì tôi còn chẳng biết ất giáp gì đâu.”
Lâm Phàm thở dài, không biết phải nói sao. Ai cũng đến rồi, giải thích cái mốc xì, đặc biệt khi thấy Liễu Nhiếp cười toe toét, hắn cảm thấy khó chịu. Mới vừa chơi người ta một cú đã phải ói lại liền, tức chết.
“Hà tổng, Lý tổng. Tôi không có ý đó đâu. Ôi chao… Thôi thôi, đã đến rồi thì xem như họp mặt vậy.”
Lâm Phàm không muốn nói nhiều, có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Người đã đến rồi, chẳng lẽ đuổi người ta đi sao?
Từ Minh giật mình khi thấy người đến, ông ta không biết Lý Hạo nhưng ông ta biết Hà Thừa Hàn.
Hai người mới đến, có một người ông ta chạy mười con phố cũng không theo kịp, càng không cần nói tới mấy chục cuộc điện thoại Kim tổng đã gọi, nếu họ đến hết thì xem như toi rồi.
Nhớ lại chuyện khi nãy, không thể không tự khen cho trí thông minh của mình, may là ông ta không chế giễu người ta, bằng không thì bị vả cho sưng mặt.
Nhất là khi thấy vẻ mặt của đối phương, Từ Minh tức muốn hộc máu, nhiều người có máu mặt đến mà thằng lỏi này tỏ thái độ không muốn tiếp đón là thế nào?
Thật muốn chọc người ta tức điên mà.
Dù ông ta muốn đợi ở đây để có thể làm quen thêm nhiều người, nhưng rõ ràng người ta không muốn mình tiếp tục nán lại nữa.
“Kim tổng, vậy tôi về trước. Lần sau chúng ta gặp nhé.” Từ Minh nói.
Kim Vân Dân gật đầu: “Được, Từ tổng. Hẹn gặp lại. Thật ngại quá, mấy anh em đều ở đây, tôi đi không tiện cho lắm.”
Từ Minh: “Tôi biết, tôi hiểu mà.”
Người bắt đầu lục tục đến.
Cuối cùng Vương Minh Dương xuất hiện.
Khóe miệng Liễu Nhiếp mở một nụ cười đắc ý, còn có chút vui vẻ.
Trên đời này ai không thích hư vinh?
Kể cả Liễu Nhiếp cũng không ngoại lệ.
Buổi lễ khai trương vốn không có ai, bây giờ rất náo nhiệt.
Vương Hinh nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ đến ngây như phỗng. Từ khi nào có nhiều đại gia đến tham dự thế này?
Bỗng nhiên Liễu Nhiếp bước đến khoác cánh tay Lâm Phàm, môi đỏ cong lên: “Không định giới thiệu cho tôi à?”
Mẹ nó!
Con ả này lừa mình.
Không được, tuyệt đối không để cô ta hưởng lợi.
Nếu vậy thì đừng trách sao.
Cánh tay Lâm Phàm nhúc nhích, ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Liễu Nhiếp, đúng là rất mềm mại, không nhịn được khẽ nhéo: “Được, để tôi giới thiệu cho cô, giới thiệu nào.”
Sắc mặt Liễu Nhiếp thay đổi, nghiêng đầu thì thầm: “Bóp nữa tôi chặt tay chó của anh.”
Gương mặt Lâm Phàm vẫn giữ nụ cười, nói khẽ: “Tôi không dễ bị lợi dụng vậy đâu.”
Ngô Hoán Nguyệt tiến đến gần: “U Lan, hai người họ?”
Ngô U Lan: “Bọn họ đang đánh nhau.”
“Hả?” Ngô Hoán Nguyệt sững sờ, hoàn toàn không hiểu.
Buổi lễ khai trương vốn vắng như chùa bà Đanh, bây giờ nhờ sự có mặt của đám người Hà Thừa Hàn mà náo nhiệt hẳn lên.
Lâm Phàm cứ ôm Liễu Nhiếp trò chuyện với mọi người, dù trong lòng Liễu Nhiếp khó chịu nhưng thấy mọi người vây quanh nên cố gắng thể hiện điềm tĩnh.
Khi khuất mặt người khác, vẻ mặt Liễu Nhiếp thay đổi ngay lập tức, gương mặt lúc trắng lúc xanh: “Anh bóp có đã tay hay không vậy?”
Nãy giờ trên đường đi, Liễu Nhiếp có cảm giác eo của mình bị thằng khốn này bóp hỏng mất rồi.
Cô ta không nghĩ chuyện đến mức này, nếu biết sớm, có chết cũng không nảy ra ý tưởng như thế.
Lâm Phàm gật đầu, cười cười: “Ừ, cô nói không sai, bóp đã tay thật đấy.”
“Ha ha!” Liễu Nhiếp liên tục cười lạnh: “Được, xem như lần này anh giỏi, chuyện chúng ta còn chưa giải quyết xong đâu.”
Lâm Phàm: “Hừm” một tiếng: “Yên lặng, coi chừng bị phát hiện bây giờ.”
Lúc này Vương Minh Dương đi đến: “Người anh em, chuyện này của cậu… Hơi khó hiểu nha.”
Lâm Phàm: “Có gì khó hiểu chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận