Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1050: Sáu trăm triệu

Đám người Vương Sơn Hà nghe thấy vậy thì không khỏi hít sâu một hơi, thằng nhãi này điên rồi sao, vẫn còn nói cứng như thế? Mấy lời như này mà vẫn còn có thể nói ra sao?
Có não một tí, nhìn hoàn cảnh này cũng tự hiểu được mình đang ở đâu.
Thế nhưng cũng có khả năng khác, đó là tên nhãi này cố tình nói như vậy với Mã Gia, để thể hiện rằng hắn ta muốn đối đầu trực diện với Mã Thanh Châu.
Nếu như đúng là như vậy, thì quả thực là ghê gớm quá rồi, thậm chí có chút để người ta chờ mong.
Ngón tay Mã Thanh Châu khẽ run, ông ta đã bị Lâm Phàm chọc giận hoàn toàn. Thế nhưng đây vẫn chưa phải là lúc nên xé rách da mặt, cho nên Mã Thanh Châu vẫn miễn cưỡng nói: “ Mặc kệ mục nát hay không mục nát, nơi đây là tụ hội tinh anh của toàn Thanh Châu.”
“Tôi xem là lũ sâu mọt đi.” Lâm Phàm ngắt lời Mã Thanh Châu nói.
Một mảng âm thanh ồ lên.
Mã Thanh Châu đứng phắt dậy, hai mắt nhìn chòng chọc vào Lâm Phàm, sau đó nói: "Thần y, cậu nói năng cho cẩn thận."
"Ha ha!" Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, thái độ giống như không thèm để vào mắt.
Vương Sơn Hà thật sự còn chưa có gặp người nào ngu ngốc như thế, ánh mắt lập lòe một tia sáng chói: “ Thần y là người nơi nào vậy? Xem ra cũng không phải đơn giản.”
“ Là người Trung Châu, còn đơn giản hay không đơn giản thì tôi không biết. Thế nhưng ông biết tôi là ai không? Tôi có một chỗ dựa, có thể khiến cho tất cả các người gần như không một ai dám chọc đến tôi.”
Ghê gớm!
Quá ghê gớm!
Vương Sơn Hà rõ ràng bị lời này của Lâm Phàm làm cho chấn kinh.
Quả nhiên là có chỗ dựa, hơn nữa còn là người khiến bọn hắn không chọc nổi.
Vậy đây rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ là một vị quan chức quân đội nào đó sao?
Nếu đúng là như vậy, thì quả thực chọc không nổi.
Xem ra chỗ dựa của Mã Gia, e là cũng không chọc nổi hắn.
“ Vậy thì xin được thỉnh giáo.” Vương Sơn Hà trong lòng có chút sốt sắng, sau đó nâng chén trà lên trước, uống một hớp nhỏ.
Lâm Phàm: “Là người nối nghiệp của Đảng, có trăm triệu người dân làm chỗ dựa, chọc nổi sao?”
Phụt!
Vương Sơn Hà vừa mới uống vào một ngụm trà thì trực tiếp phun ra ngoài, biểu tình trên mặt rất là phong phú, cái tên này không phải là bị điên đó chứ?
Lúc đầu còn tưởng là tên tai to mặt lớn gì, không ngờ lại là như vậy.
Mà những người xung quanh cũng có biểu cảm phong phú vô cùng, mấy lời
trẻ trâu thế này mà người có đầu óc cũng có thể nói ra sao?
“Thần y, thật đúng là thích nói giỡn .” Vương Sơn Hà cười nói, hiện tại hắn xem như hiểu rồi, tên thần y này mắc bệnh tâm thần mẹ nó rồi.
Lâm Phàm lắc đầu: “ Nói đùa? Tôi từ trước đến nay là người không thích nói đùa.”
“ Được rồi.” Mã Thanh Châu không thể nhịn được nữa: “ Thần y, cậu nói đi, rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng chữa bệnh cho tôi.”
Vương Sơn Hà không nói thêm gì, bây giờ là chuyện của Mã Gia, bọn họ chỉ cần ở một bên nghe là được.
Lâm Phàm dựng thẳng ngón tay lên.
Mã Thanh Châu liếc mắt nhìn một chút: “ Thần y đúng là dám mở miệng nói, 600 triệu? Chốt, Mã Thanh Châu này đồng ý.”
Lâm Phàm cười cợt, liếc nhìn đối phương một chút: “ Ông nói bao nhiêu? Ông cho là đuổi ăn mày à?”
Mã Thanh Châu nghe nói như thế, sắc mặt hơi đổi, sáu mươi triệu còn chưa đủ, còn nói là đang muốn đuổi ăn mày? Mẹ nó thế mà cũng dám nói.
Thời khắc này, giọng điệu Mã Thanh Châu đổi sang nghiêm túc: “ Thần y, ý cậu là muốn sáu trăm triệu?”
(Từ chương này sẽ đổi đơn vị tiền tệ sang thuần việt cho độc giả)
Lâm Phàm nở nụ cười, nói: "Không sai, ông rất thông minh, chính là sáu trăm triệu."
Cái gì?
Nghe được lời này, toàn bộ người chung quanh đều trợn mắt há mồm.
Đúng là dám giở công phu sư tử ngoạm mà.
Sáu trăm triệu là khái niệm gì, chỉ sợ là những người ở đây ngày hôm nay giá trị bản thân cũng không tới sáu trăm triệu.
Đám người Vương Sơn Hà nhìn Lâm Phàm, cảm giác đầu óc tên nhóc này đúng là không được bình thường. Sáu trăm triệu cũng dám mở miệng nói, có phải là không muốn sống nữa rồi không?
Nhìn sắc mặt đang tức giận phừng phừng của Mã Thanh Châu, Lâm Phàm nở nụ cười: “ Làm sao? Chả lẽ mạng của Mã Gia ông còn không đáng sáu trăm triệu sao?”
“ Tôi nói cho ông biết, ông cũng chẳng chống đỡ được bao lâu đâu, nếu không có tôi trị liệu cho ông thì ông chống đỡ được nhiều nhất cũng chỉ ba tháng mà thôi. Hơn nữa, ông cũng đừng ôm bất kì ảo tưởng nào, trên thế giới này ngoại trừ tôi, không có ai có thể chữa được cho ông đâu.
Ba tháng?
Đám người Vương Thiên Hà hai mặt nhìn nhau, chí ít đã biết được tin tức thật hữu dụng.
Nếu như Mã Thanh Châu không được trị liệu, vậy cũng chỉ có ba tháng nữa mà thôi, thời gian ba tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái là có thể đến.
Mà lúc này, sắc mặt Mã Thanh Châu cực kỳ khó coi, đương nhiên hắn không muốn ba tháng thì đã phải đi gặp ông bà, bản thân gã còn rất nhiều việc muốn làm.
Thậm chí nhìn sắc mặt những người xung quanh này, chỉ sợ cũng đang hy vọng gã chết sớm, ba tháng là đủ.
Thế nhưng sáu trăm triệu đúng là như miếng xương cá mắc ở cổ, đúng là khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận