Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 410: Ai biết được

Kiều Phi không biết hai người đang thì thầm cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng của tên nhóc kia rất vênh váo, lập tức tiến lên nói: “Lục tổng, trước tiên chuyện này cứ để như vậy đi, đêm nay tôi ở lại đồn cảnh sát còn chuyện hợp đồng đợi tôi giải quyết xong chuyện này đã.”
Lục Ly cảm thấy người này không giống những người mình từng gặp trước kia, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, giống như là mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Nếu là những người khác khi mình đưa ra yêu cầu, thậm chí họ không cần suy nghĩ, nhất định sẽ đồng ý.
Anh ta không biết tại sao đối phương lại có tự tin mãnh liệt như vậy, cho dù là lãnh đạo nào sao? Trừ khi là người ngay thẳng, nếu không sẽ bị rớt đài.”
Cái này cũng quá khoác lác rồi đó.
Nhưng không biết tại sao, anh ta có cảm giác đối phương không có nói dối.
Tất nhiên Lâm Phàm sẽ không nói dối, nếu ai đó thực sự ép hắn vào thế cấp bách, mỗi ngày đều lãng phí thời gian với hắn thì hắn còn rất nhiều thủ đoạn để làm cho người đó sụp đổ.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn về phía viên cảnh sát: "Chuyện này cũng ổn rồi, có lẽ tôi có thể đi rồi đúng không?”
Cảnh sát gật đầu: "Có thể đi rồi, chuyện này để cho bộ phận giám định kiểm chứng, sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Lâm Phàm nhìn về phía Kiều Phi: "Kiều tổng, việc này cứ từ từ không cần vội, sau này có cơ hội anh có thể tiếp tục biểu diễn, cửa hàng của tôi sẽ luôn mở rộng cửa cho anh."
“Nhóc con, đừng kiêu ngạo quá, tôi nói cho cậu biết, ông đây sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.” Kiều Phi mắng.
Lâm Phàm nhướng vai nói: "Ai biết được."
...
Bên ngoài đồn công an.
Lâm Phàm duỗi thắt lưng, hắn vốn không để chuyện này trong lòng nhưng ai ngờ bản thân lại có tài vận như vậy. Lúc đầu, cửa hàng là do sửa sang lại của cửa hàng cũ, nó vẫn giống như trước, sau đó hắn có thêm chút tiền nhưng cũng không muốn trang trí thêm. Nhưng hiện tại có người tháo dỡ không công cho hắn, lại còn miễn phí trang trí, tìm đâu ra chuyện tốt như vậy chứ.
Một chiếc xe hơi dừng lại trước mặt Lâm Phàm, Lục Ly hạ kính xe xuống nói: "Để tôi đưa anh đi."
Lâm Phàm xua tay: "Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu."
Lục Ly gật đầu với Lâm Phàm rồi lái xe rời đi, sau đó cầm di động lên gọi vào một dãy số, điện thoại nhanh chóng kết nối.
"Cục trưởng Tần, tôi có một chuyện muốn hỏi ngài." Lục Ly cảm thấy rất hứng thú với Lâm Phàm, muốn dò hỏi một số chuyện của hắn.
Cục trưởng Tần: "Là Lục tổng sao?, có chuyện gì vậy?"
Lục Ly: "Bạn của tôi đến Thượng Hải lỡ đập phá một cửa hàng của người ta..."
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy giọng nói của Cục trưởng Tần cắt ngang: "Lục Tổng, tôi biết anh muốn nói gì, nhưng chuyện này tôi cũng không giúp được, vẫn nên làm theo quy tắc thì hơn. Tuy tôi là lãnh đạo nhưng không thể lấy công làm tư, xin Lục tổng hiểu cho."
Lục Ly có hơi kinh ngạc, bản thân hắn vẫn chưa kịp nói gì với Cục trưởng Tần thì đã bị đánh gãy suy nghĩ này, khiến anh ta càng thêm hứng thú với vị Lâm đại sư kia: "Cục trưởng Tần, có lẽ ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi Lâm đại sư có lai lịch thế nào? Tôi tương đối hiếu kỳ mà thôi."
Trong điện thoại, Cục trưởng Tần hơi sững sờ, không nghĩ tới Lục tổng lại hỏi chuyện này, sau đó trầm tư rồi nói: "Tôi cũng không biết nhiều về người này, có điều hắn không phải nhân vật đơn giản đâu. Cấp dưới của tôi khá thân với hắn, nếu anh muốn hỏi gì tôi có thể hỏi giúp."
Lục Ly: "Cũng không có gì muốn hỏi lắm, à đúng rồi, ngài có biết Lâm đại sư có thể xem số mệnh không? Ngài cũng biết chuyện đoán mệnh đối với những người như chúng ta còn tín nhiệm hơn so với người bình thường. Tuy rằng nói tin thì có, không tin thì không có, nhưng tôi lại khá tò mò về Lâm đại sư."
Lúc này, trong điện thoại phát ra tiếng cười của Cục trưởng Tần: "Lục tổng, vấn đề này anh hỏi tôi thì tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, anh cảm thấy tin được thì tin, nhưng Lâm đại sư thật sự là người có bản lĩnh. Anh cũng biết vụ án buôn người một thời gian trước nhỉ, trong đó có rất nhiều tình tiết không thể giải thích rõ ràng..."
Sau đó Lục Ly và Cục trưởng Tần tùy tiện tán gẫu mấy câu rồi ngắt máy.
Ở trong điện thoại, mặc dù Cục trưởng Tần không nói quá thẳng nhưng làm sao anh có thể không hiểu ý của ông ta được chứ.
"Thú vị đó." Lục Ly mỉm cười, về phần Kiều Phi thì cứ xem bản thân hắn vậy. Chuyện hợp đồng không phải thiếu Kiều Phi thì sẽ không ký được, anh không cần thiết phải dính vào. Sau này có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến anh.
...
Phố Vân Lý.
Sau khi Lâm Phàm trở về, những ông chủ của mấy cửa hàng xung quanh đã tụ lại: "Ông chủ nhỏ, thế nào rồi?"
"Cảnh sát nói gì, cậu bắt tên kia bồi thường bao nhiêu tiền?"
Lâm Phàm bị vây lại, thấy mọi người đều rất quan tâm việc này, hắn nói: "Ba mươi vạn."
"Ơ, sao ít vậy. Chúng tôi tính sơ qua, ít nhất cũng phải năm mươi, sáu mươi vạn ấy chứ."
"Không sai, chỗ này kinh doanh tốt như vậy, một ngày bán được năm, sáu mươi vạn cũng không phải nói đùa. Ba mươi vạn thật sự quá ít, xem ra ông chủ nhỏ vẫn quá mềm lòng rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận