Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 515: Có lúc cũng cần phải đóng kịch

Lúc này, Hà Hiểu Minh đang khóc sướt mướt như một đứa trẻ, một mình ngồi xổm ở đó không nói gì, giống như vừa chịu sự đả kích nào đó.
Lúc Lâm Phàm chuẩn bị rời đi thì giọng nói của Hà Hiểu Minh vang lên.
“Anh... Đứng lại...” Hà Hiểu Minh lau nước mắt trên mặt: “Rốt cuộc lời nói của anh là thật hay là giả.”
Lâm Phàm mỉm cười không nói, mở cửa lên xe.
Hà Hiểu Minh muốn đuổi theo để hỏi cho rõ ràng.
Thế nhưng Lâm Phàm đã nhấn chân ga và rời đi.
“Anh đứng lại đó cho tôi, anh nói cho rõ ràng cuối cùng là thật hay là giả.” Hà Hiểu Minh đứng ở đó gào thét, nước mắt lưng tròng, cậu ta muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Lâm Phàm căn bản không cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào.
Hà Hiểu Minh ngồi bệt trên mặt đất, đầu vùi vào hai chân miệng lẩm bẩm: Chuyện này rốt cuộc là thật hay là giả.”
“Làm sao lại như vậy.”
“Làm sao có thể như vậy...”
Trên xe.
Đinh linh...
Lâm Phàm nhìn tên người gọi, khóe miệng lộ ra một nụ cười sau đó bấm nghe điện thoại.
Hà Thừa Hàn: “Lâm đại sư, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”
Lâm Phàm cười nói: “Không cần cảm ơn, có lẽ đây là cách tốt nhất nhưng đừng quên ngày mai phải đi lễ Phật đấy, vất vả một chút.”
Hà Thừa Hàn lắc đầu: “Không vất vả, tôi vẫn luôn không biết phải làm sao. Hôm nay có Lâm đại sư chỉ bảo, chỉ cần nó có thể thay đổi cho dù có phải trả một cái giá thật lớn tôi đều nguyện ý.”
Lâm Phàm: “Đó cũng không phải vấn đề lớn gì, đó chỉ nút thắt trong lòng cậu ta mà thôi, cởi bỏ nút thắt này là có thể giải quyết xong mọi chuyện. Nhưng không nghĩ tới chúng ta sẽ phải dùng đến cách này, cứ coi như đây là một chuyện có thật đã xảy ra, chứ đừng nghĩ nó là một vở kịch.”
“Tôi hiểu rồi.” Hà Thừa Hàn gật đầu: “Lâm đại sư, tôi nợ cậu một ân tình. Sau này có xảy ra chuyện gì, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ chối.”
Lâm Phàm nở nụ cười: “Được rồi, không cần phải nghiêm trọng như vậy, tôi cúp máy trước. Chuyện này cũng là tâm bệnh của ông, nói ra là được rồi. Tôi đã xem qua cho cậu ta, vẫn là câu nói đó, bản tính không xấu nhưng chỉ là thích chống đối ông mà thôi, sau chuyện này thì tôi nghĩ sẽ có thay đổi."

Chuyện này quả thật chỉ là một màn kịch mà Lâm Phàm và Hạ Thừa Hàn cùng diễn mà thôi. Đương nhiên không có chuyện gì trùng hợp như vậy, chỉ là với thân phận bây giờ của Hạ Thừa Hàn, ông ta có thể làm gì? Để cho Hà Hiểu Minh hiểu tâm ý của ông ta sao?
Muốn tiền có tiền, không cần lo cơm ăn áo mặc.
Chẳng lẽ còn phải để cho Hà Thừa Hàn phá sản để Hà Hiểu Minh ngộ ra hay sao?
Làm như vậy sợ là khó mà tin nổi..
Cuối cùng, hai người thảo luận một chút, chỉ có thể dùng biện pháp này.
Tuy nói là diễn kịch, nhưng điểm xuất phát cũng không tồi.
Chỉ hy vọng có thể có kết quả.
Ở cuối cầu.
Hà Hiểu Minh thật lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại, trong đầu cậu ta không ngừng nghĩ đến cuộc đối thoại của hai người.
“Rốt cuộc cậu ta là ai? Dựa vào cái gì lại nói mình sẽ gặp tai kiếp, tại sao cậu ta lại biết được?”
“Tại sao ba lại tin tưởng cậu ta như vậy?”
Trong đầu cậu ta cố gắng nhớ lại, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại của ba mình rồi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mở trình duyệt đánh ba chữ 'Lâm đại sư'.
Tìm kiếm!
Lập tức, các câu hỏi tìm kiếm xuất hiện.
“Một lời của Lâm đại sư có thể cắt đứt sinh tử.”
“Lâm đại sư ở phố Vân Lý, thầy bói đứng đầu Trung Quốc, không thể không phục.”
“Sau khi được Lâm đại sư chỉ dẫn, tôi đã tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi rất biết ơn và chia sẻ cho mọi người.”

Cậu ta không ngờ là sẽ tìm được những chuyện này, điều này khiến cậu ta nhất thời không thể tin được.
Xem bói?
Còn rất chuẩn?

Hôm sau!
Tiếng đóng cửa.
Hà Hiểu Minh mở mắt ra, nhìn thời gian, đã là năm giờ sáng.
Tối hôm qua cậu ta trở về, không làm phiền bất cứ ai, kể cả ba.
Một đêm này cậu ta không làm sao ngủ được, trong lòng không ngừng nghĩ đến chuyện tối qua mình nghe được, bây giờ ba đã ra ngoài nên cậu ta lập tức đi theo.
Bảy giờ sáng mỗi ngày ba đều sẽ rời giường, thế nhưng năm giờ sáng hôm nay đã đi ra ngoài, rõ ràng là có chuyện gì đó.
Tối hôm qua cậu ta đã nghe rõ, ngoài trăm dặm chỉ có một ngôi chùa, sau đó lái xe đi theo phía sau.
Một giờ sau.
Cậu ta nhìn thấy chiếc xe của ba mình ở trong bãi đỗ xe của chùa.
Hà Hiểu Minh đứng im tại chỗ, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, sau đó cất bước đi lên trên núi.
Đột nhiên, cậu ta ngây ngẩn cả người.
Ở phía trước có một bóng người, một bước một quỳ đi về phía ngôi chùa.
Cậu ta nhìn tấm lưng kia, yết hầu khẽ động một cái, trong mắt lóe lên một tia không dám tin, thậm chí còn có một chút hối hận.
Đột nhiên.
Cậu ta nhìn thấy tấm lưng kia trong lòng có chút đau đớn, đau thấu tim gan.
Bước lên bậc thang mà ba cậu ta đã quỳ lạy, cậu ta nhận ra những bậc thang này không hề bằng phẳng, có những chỗ lồi lõm, nếu như quỳ xuống sẽ rất đau đớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận