Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1191: Yêu cầu Lâm đại sư trả người

"Chúng ta đúng là mù thật rồi, tưởng Lâm đại sư là người tốt thế nào, hóa ra cũng chỉ là loại người không phân biệt tốt xấu. Người ta là thân thích duy nhất của đứa nhỏ, dựa vào cái gì mà không trả người?"
"Đúng vậy, chúng tôi tin tưởng những gì chúng tôi nhìn thấy. Người ta có giấy tờ đầy đủ, rõ ràng chính là thân thích của cậu nhóc."
"Mọi người cùng nhau lên tiếng đòi hắn thả người đi."
"Thả người."
"Thả người."
Tiếng sau to hơn tiếng trước, dưới màn biểu diễn tỏ vẻ đáng thương của Vương Thừa Sơn và Khâu Diễm Lan, toàn bộ quần chúng đều bị lừa gạt.
Đối với đám đông cuồng nộ, họ cảm thấy như họ đang đứng về phía công lý, chỉ có họ là đúng còn những người khác đều là những kẻ xấu xa.
Người dân đi bộ trên đường phố bên ngoài, nghe thấy âm thanh này, tất cả đều dừng bước.
"Bên kia xảy ra chuyện gì?"
"Không biết! Nhưng hình như là xảy ra chuyện lớn, chúng ta đi xem một chút."
"Đi."
Dân chúng vây xem càng ngày càng nhiều, thậm chí còn vây quanh cả con phố gần viện phúc lợi.
Vương Thừa Sơn và Khâu Diễm Lan nhìn thấy tình huống này thì liếc nhau một cái. Bọn họ cũng không ngờ lại hấp dẫn được nhiều người như vậy.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, những người này, ôi thôi…
Mà đúng lúc này, Khâu Diễm Lan làm ra một hành động triệt để kích nổ toàn trường.
Bộp bộp!
Khâu Diễm Lan trực tiếp quỳ gối trước cửa viện phúc lợi. Sau đó lộ ra một biểu cảm khiến người ta đau lòng, bà ta quỳ dập đầu trên mặt đất, có thể nghe rõ được âm thanh dập đầu bồm bộp.
"Van xin anh, trả lại cháu cho chúng tôi đi. Chúng tôi không có con, chúng tôi chỉ muốn bồi dưỡng cháu trai lớn lên thật tốt, coi như con ruột để chăm sóc. Cầu xin anh trả lại cháu cho chúng tôi đi."
Tiếng hò hét rất bi thương, thật sự đúng là một ngôi sao có năng khiếu diễn xuất.
Quần chúng vây xem nhìn thấy tình huống này, trong lòng lập tức bốc lên lửa giận.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc mấy người có thả người hay không?"
"Viện phúc lợi mấy người quá đáng quá rồi đấy. Người ta đã như vậy mà mấy người dựa vào cái gì không buông tha?"
Một người đàn ông to lớn trong đó trực tiếp đứng ra: "Hôm nay tôi gặp phải việc này thì tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ. Tôi cho mấy người một phút đồng hồ, nếu như mấy người còn không giao đứa bé ra, chúng tôi sẽ đi vào cướp nó lại.”
Có người dẫn đầu, lá gan của quần chúng đương nhiên cũng lớn lên, cũng đứng bên cạnh hò hét trợ uy.
....
Viện trưởng Hoàng nhìn tình huống bên ngoài, vẻ mặt lo lắng: "Lâm đại sư, bây giờ phải làm sao?”
Lâm Phàm cũng không ngờ những người này lại có thể gây ảnh hưởng ghê gớm như vậy. Nhưng mà hắn cũng không để ở trong lòng: "Không sao, để ý bọn nhỏ là được, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Lúc này, các phóng viên cũng đến. Khi nhìn thấy tình huống trước mắt, các phóng viên cũng choáng ngợp. Không ngờ vụ việc lại phát triển đến trình độ này, điều này thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Làm sao nó có thể gây ra sự tức giận lớn đến vậy?
Mặc dù điều này cũng chỉ mới xảy ra nhưng tin tức đã xuất hiện tràn lan trên mạng.
"Mẹ kiếp, Lâm đại sư bây giờ gặp xui rồi. Rất nhiều người đã chặn viện phúc lợi, buộc Lâm đại sư phải thả người. Nếu như không thả người, vậy thì họ sẽ xông vào cướp."
"Không thể nào!"
"Cái gì mà không thể chứ, tôi đang ở hiện trường đây. Tôi vẫn luôn tin tưởng Lâm đại sư nhưng tôi không dám nói chuyện. Những ông bác bà cô xung quanh này đều giống như bị điên rồi. Nếu tôi nói tốt cho Lâm đại sư một tiếng thì rất có thể sẽ bị bọn họ đánh cho một trận mất."
"Tại sao cảnh sát vẫn còn chưa đến?"
"Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát chắc là đang trên đường đến. Thế nhưng các phóng viên đã đến đây rồi."
"Ôi trời, thật tiếc khi tôi không ở Thượng Hải. Nếu như tôi ở Thượng Hải, những người này dám ức hiếp Lâm đại sư thì tôi sẽ mang theo các anh em đánh cho bọn họ chạy mất dép."
....
Phóng viên Giang đứng trước cửa sắt: "Lâm đại sư, tôi là phóng viên Tiểu Giang của tòa soạn báo Tiền Giang, tôi có thể hỏi anh mấy chuyện không?”
"Lâm đại sư, tôi là phóng viên của tòa soạn nhân dân. Anh có thể nói một chút về chuyện này hay không."
Các phóng viên đều vây quanh cửa sắt hỏi thăm. Bọn họ muốn biết rốt cuộc đây là đã xảy ra chuyện gì. Dựa theo tình huống bình thường thì Lâm đại sư khẳng định không phải là loại người như vậy. Nhưng sự tình bây giờ lại náo loạn lớn như vậy, Lâm đại sư cũng không có ý nghĩ thả người. Trong đó nhất định có điểm đáng ngờ.
Tại sao Lâm đại sư không thả?
Cậu nhóc này có thực sự quan trọng không?
Có khi nào thực sự phía sau có bức màn đen gì không?
Làm thế nào có thể vì một đứa trẻ lại gây ra một đám đông phẫn nộ lớn như vậy.
Lâm Phàm nhìn những phóng viên này, suy nghĩ một lát: "Các anh có thể hỏi hai vị kia, vì sao lại vội vàng muốn đưa đứa nhỏ rời đi như vậy.”
Các phóng viên sửng sốt, không biết Lâm đại sư nói là có ý gì. Nhưng với tình huống trước mắt, chỉ sợ không có khả năng moi ra được tin tức hữu dụng gì từ phía Lâm đại sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận