Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 396: Món ăn thứ hai

Món 'đậu phụ hộp' đều câu lại dạ dày của khách hàng, tất nhiên là bọn họ không nghĩ tới món ăn này lại ngon như vậy, hơn nữa nhìn còn lại đẹp đến thế.
Bọn họ còn đang ngồi suy tưởng thì những món ăn khác cũng được bưng lên.
Thực khách cho rằng món ăn này cũng sẽ giống như món ăn đầu tiên, ngon vô cùng. Chỉ là sau khi thưởng thức bọn họ đành thất vọng, chúng không ngon như trong tưởng tượng.
Nhưng nghĩ đến 'đậu phụ hộp' này ngon đến vậy, bọn họ cũng không nghĩ nhiều nữa.
"Ông chủ, cho tôi thêm một phần món ăn đầu tiên."
"Lại thêm một phần nữa, chúng tôi trả tiền, những món ăn bình dân này không được ngon lắm, món đậu phụ kia thì ngon hơn."
Lúc này Tiểu Yến đang bận rộn đi tới đi lui, nghe được thực khách tán thưởng, tâm tình cô cũng tốt lên. Bạch Kha đang ở sau bếp, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ, cậu ta không nghĩ tới 'đậu phụ hộp' này lại được hoan nghênh như vậy. Đương nhiên trong lòng hắn rất hưng phấn nhưng điều làm cho cậu ta thương cảm là món ăn bình dân của mình lại không được hoan nghênh như thế.
Tuy nhiên cậu ta nghe theo lời khuyên của Phàm Tử.Thức ăn không cần nhiều nhưng phải tinh xảo, chỉ cần có một món ăn làm cho người ta liên tiếp nhớ nhung là đã thành công rồi.
Cho dù chỉ dựa vào một món ăn, cũng có thể làm ra một cú xoay người.
Cho đến khi kết thúc.
Bạch Kha và Tiểu Yến mệt mỏi ngồi trên ghế, nhưng nụ cười trên mặt lại rất sáng lạn.
Nhất là Bạch Kha vẫn đang hưng phấn: "Phàm Tử, cậu thật sự là trâu bò, cậu không nhìn thấy vừa rồi, những thực khách kia khen không dứt miệng vì món ăn này."
Lâm Phàm cười nói: " Nhưng các món ăn bình dân khác của cậu lại làm cho mọi người ta bất lực nha.”
Bạch Kha bất đắc dĩ: "Cái này mình cũng không có cách nào mà, nhưng ít nhất nó cũng không phải quá kém."
Lâm Phàm gật đầu: "Ngày mai dạy cho cậu một món ăn nữa, sau này cũng có thể trở thành món ăn đặc trưng của cửa hàng. Còn nữa, mặt tiền của cửa hàng, mình cảm thấy nên đổi cái khác đi. Dù sao bề ngoài của cửa hàng cũng rất quan trọng đấy.”
Bạch Kha gật đầu: "Ừm, trang trí lại cửa hàng một chút, sao cho thoải mái giống như những cửa hàng kia."
Đinh Đinh…
Lúc này, Vương Minh Dương gọi điện thoại đến.
Vương Minh Dương: "Chúng tôi đang ở KTV, đến đây chơi đi."
Lâm Phàm: "Không được rồi, hôm nay tôi hơi mệt, các anh cứ chơi đi, tôi không đi đâu.”
Vương Minh Dương: "Được rồi."
Cúp điện thoại, Lâm Phàm nhìn đồng hồ. Hắn thấy cũng không còn sớm nữa, sau đó hắn nói lời tạm biệt với Bạch Kha, hẹn ngày mai hắn sẽ tới sớm một chút. Bạch Kha bận rộn một ngày hôm nay rồi, hai tay đã rất mỏi, cần phải về sớm nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm dậy sớm, ăn điểm tâm xong lập tức đi tới quán cơm của Bạch Kha.
Đến nhà hàng.
Bạch Kha vây quanh Lâm Phàm: "Phàm Tử, hôm nay cậu sẽ dạy mình món gì?”
Hắn phát hiện ra tinh thần của Bạch Kha hôm nay rất tốt, xem ra chính là người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái. Sau đó hắn cười nói: "Hôm nay tôi dạy cậu một món ăn nổi tiếng, đó là món thịt kho anh đào."
“Thịt kho anh đào? Món ăn làm từ anh đào sao?"Bạch Kha sửng sốt, không hiểu rõ.
(Món này là thịt kho đông pha đó đọc giả.)
Trải qua việc món ăn 'đậu phụ hộp', hắn biết kiến thức có trong bách khoa toàn thư thì nơi này không có. Bởi vậy sau khi trở về, hắn cũng thử tìm kiếm về món thịt kho anh đào này, phát hiện thật sự là không có. Món ăn thuộc về bách khoa toàn thư thì ở nơi này chính là một món ăn mới.
Thức ăn trong thư viện của bách khoa toàn thư này, có món ăn ở đây có, có món ăn ở đây không, cũng thật sự là kỳ quái.
Nhưng hắn cũng không để ở trong lòng, chỉ cần nấu ngon là được, quản nhiều như vậy làm gì?
Lâm Phàm cười nói: "Không phải anh đào, chỉ là tên gọi món ‘thịt kho anh đào’ mà thôi. Món ăn này hơi khó một chút so với 'đậu phụ hộp', tuy nhiên nó hơn ở chỗ già trẻ đều thích, hơn nữa ăn cùng với cơm có thể nói là một món ăn rất ngon và đẹp mắt."
Bạch Kha nghe nói xong đã gấp không chịu nổi.
Cậu ta thật sự muốn học nhiều món ăn hơn nữa, thế nhưng cậu ta biết là Phàm tử cũng có chuyện của mình. Cậu ấy có thể dạy cho mình hai món ăn đã phải tạ ơn trời đất rồi, cho nên tất nhiên cậu ta không dám suy nghĩ quá nhiều.
Bên trong nhà bếp.
Khi Lâm Phàm làm ra một phần món “thịt kho anh đào”, Bạch Kha và Tiểu Yến đều bị mùi hương trước mắt làm cho khiếp sợ.
'Đậu phụ hộp' đã quá ngon rồi thế mà bọn họ không nghĩ tới, lúc ‘thịt kho anh đào’ ra lò, mùi thơm kia thật sự khiến bọn họ không thể chịu đựng được. Nhất là khi từng miếng thịt giống như những quả anh đào tươi sáng rực rỡ, cũng không biết làm thế nào mà làm được như vậy.
"Mình cảm thấy món ăn này rất khó nấu." Bạch Kha lẩm bẩm.
Lâm Phàm cười nói: "Cũng không quá khó đâu, có mình dạy cậu thì sẽ rất đơn giản thôi."
Bạch Kha nhìn Lâm Phàm, trong lòng cũng vui vẻ hơn. Đúng vậy, mình có Phàm Tử, hơn nữa Phàm Tử còn có thể dạy mình, vậy thì cho dù có khó hơn nữa thì đó cũng không phải là vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận