Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 323: Đòi công đạo

Bên trong chiếc xe thể thao.
Dương Kiệt lẳng lẽ nhìn về chiếc Mercedes màu đen đang chạy phía sau, cười nói: “Anh Diệu, tên kia đi theo sau chúng ta.”
Vương Diệu cười nói: “Hừ, xem ra hắn không phục. Mà chả sao cả, lái xe trên con đường này luôn có những tình huống đặc biệt mà. Hắn dám làm gì được chúng ta sao?”
Dương Kiệt gật đầu: “Cũng đúng, anh Diệu, hôm nay chúng ta có đi học không, cũng quá lâu rồi chúng ta không đi học, giáo viên sẽ không cho chúng ta rớt tính chỉ đấy chứ.”
Vương Diệu xem thường nói: “Trượt môn thì trượt môn. Trên đời này không có cái gì mà tiền không giải quyết được, nếu như giải quyết không được thì chính là do không đủ tiền.”
Dương Kiệt rất ngưỡng mộ: “Anh Diệu thật lợi hại, anh không chỉ có kỹ năng lái xe đỉnh cấp, mà trong nhà lại không có gì ngoài tiền. Chả bù cho em chỉ là con trong một gia đình bình thường, nếu anh Diệu không để mắt tới, nói không chừng vẫn phải ăn những món khó nuốt trong nhà ăn đó”.
Vương Diệu rất đắc ý: “Chú cứ ngoan ngoãn đi theo anh đây, miễn là sau này chỉ cần thứ gì Vương Diệu anh đây có, thì không mất phần Dương Kiệt kích động gật đầu: “Sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn theo chân anh Diệu, đi theo anh Diệu cũng sẽ không chịu khổ.”
“Ha ha ha”
Đèn đỏ phía trước.
Xe từ từ dừng lại.
Dương Kiệt kéo Vương Diệu: “Anh Diệu, tên kia xuống xe, hình như là hắn đang đi về phía chúng ta.”
Vương Diệu quay đầu nhìn thoáng qua, cười ha hả: “Sợ cái quái gì, hai người chúng ta đấu với một mình hắn, còn có thể sợ sao?”
Lâm Phàm lúc này mới xuống xe, quay lại nói với Ngô U Lan: “Cô đừng xuống xe, chăm sóc tốt cho Hoán Nguyệt.”
Ngô U Lan gật đầu, lấy khăn tay đổ một ít nước khoáng giúp Ngô Hoán Nguyệt lau vết máu trên trán. May mắn vết thương không lớn, chỉ trầy xước một chút đợi lát nữa đến phòng khám xử lý, sẽ không để lại sẹo.
“Hoán Nguyệt, cô không sao chứ?” Ngô U Lan hỏi.
Ngô Hoán Nguyệt lắc đầu: “Không có việc gì, cám ơn cô.”
Ngô U Lan: “Cô không cần cảm ơn tôi, chiếc xe phía trước quá đáng ghét, bọn họ sao có thể làm như vậy chứ.”
Lúc này, Ngô Hoán Nguyệt nhìn thấy Lâm Phàm xuống xe, trong lòng có chút lo lắng nói: “Lâm đại sư, anh ấy…”
Ngô U Lan an ủi cô ấy, trong lòng cô ta vô cùng tin tưởng: “Cứ yên tâm, Lâm đại sư rất lợi hại sẽ không có chuyện gì đâu.”
....
Vương Diệu quay sang nói với Dương Kiệt: “Đi, xuống xe nào.”
Hai người đẩy cửa xe, hoàn toàn không một chút lo lắng, sau đó đi ra phía sau đuôi xe đứng dựa người vào, nghiêng đầu nhìn Lâm Phàm.
“Anh muốn làm gì?” Vương Diệu ngẩng mặt ra vẻ kênh kiệu nói.
Dương Kiệt ở một bên hùa theo: “Anh Diệu hỏi mày muốn làm gì? Mày điếc à.”
Lâm Phàm nhìn hai người họ, vẫn còn trẻ con chỉ khoảng mười chín, hai mươi tuổi.
“Còn hỏi tao? Việc vừa nãy chúng mày đã làm trong lòng không phải biết rõ nhất hay sao?”
Vương Diệu cười ha hả: “Chuyện lúc nãy sao, chỉ là sơ suất chút thôi, đã đụng trúng mày chưa? Chưa đụng trúng mày thì mày lấy lý do gì mà kiếm chuyện với tao, còn nhìn tao bằng ánh mắt kiểu này nữa?”
Vương Diệu giơ ngón tay rồi chỉ vào mặt Lâm Phàm, giọng điệu của hắn ta rất ngang ngược, hắn ta hoàn toàn không coi trọng Lâm Phàm chút nào.
Bụp!
Một tay của Lâm Phàm nắm chặt lấy ngón tay của Vương Diệu, Vương Diệu đau đến thở hổn hển nói: “Thả ra, thả tao ra…”
Chát!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt gã.
Vương Diệu bị một cái tát này làm choáng váng đầu óc, lảo đảo ngồi phịch xuống sau đuôi xe. Gãta không thể tin rằng tên Lâm Phàm này là ai mà dám đánh gã.
Dương Khiết thấy người này động tay động chân, gã ta cũng đơ hết cả người, tựa hồ không thể tin được: “Mày… mày...”
Lâm Phàm giơ bàn tay lên, Dương Kiệt sợ hãi trốn đằng sau Vương Diệu: “Anh Diệu, tên này bị điên rồi.”
“Mày dám đánh tao?” Một tay của Vương Diệu ôm mặt tức giận gầm lên.
Lâm Phàm cười nói: “Tao đánh mày đấy, mày còn hỏi tao dám hay không dám hả?”
Vương Diệu lúc này sững người, hắn ta chưa từng gặp qua người nào lập dị như vậy. Trước đây khi hắn chơi trò “Rồng vẫy đuôi” trước mặt người khác, khi mọi người nhìn thấy xe của hắn ta, thì căn bản không có ai dám chống đối lại. Nhưng hôm nay lại thật khác, một người đàn ông lái chiếc Mercedes-Benz sắp hỏng thực sự dám bật lại hắn.
(Rồng vẫy đuôi: Đánh võng)
Lúc này đèn đỏ đã hết, xe phía sau bóp còi inh ỏi.
Thấy tình hình xung quanh có chút không ổn, Vương Diệu chỉ vào mặt Lâm Phàm: “Mày đừng vui mừng quá sớm, hôm nay là mày gặp may, đang ở ngã tư đèn đỏ tao không muốn cản trở giao thông, nếu không mày không xong với tao đâu.”
Lâm Phàm bước tới trước mặt Vương Diệu nói với vẻ khinh thường: “Chắc có mỗi mình mày là biết luật giao thông sao. Hôm nay tao không muốn gặp may thì đã sao, nếu mày không giải thích cho rõ chuyện lúc nãy thì đừng hòng tao thả mày đi.”
“Mày.” Vương Diệu chỉ thẳng vào mặt Lâm Phàm, bình thường hắn chẳng coi ai ra gì, nhưng hôm nay gặp phải loại người hung ác này hắn ta lại có chút sợ hãi.
“Xảy ra chuyện gì?” Lúc này cảnh sát giao thông đi tới, bọn họ nhìn thấy tình huống trước mắt này đều nhíu mày lại.
Lâm Phàm trả lời: “Tai nạn giao thông, va phải tên này nên đang giải quyết với hắn ta một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận