Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1014: Lâm đại sư bị bất cóc

“Mặc dù không biết hai người đang làm gì, nhưng chúng tôi chính là bạn của cậu, nếu chúng tôi đã tới lễ khai trương của người ta thì đương nhiên không thể khiến cậu mất mặt được.”
Vương Minh Dương vỗ vai Lâm Phàm: “Lão Hà nói đúng đó, chúng tôi làm như vậy chính là để cô ta biết, mặt mũi của cậu đủ lớn, đây đều là thủ đoạn nâng tên tuổi của chúng ta. Có điều không phải nói chứ, thân hình Liễu tổng này cũng không tồi, không chỉ có khí chất mà còn có thành thục, có cả sự mạnh mẽ mà người phụ nữ khác không có.”
Lâm Phàm thở dài, hắn không hiểu bọn họ đang nghĩ cái gì: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Đúng rồi, gần đây ai trong mọi người gặp chuyện khó giải quyết thế? Vừa hay tôi có ở đây, nói xem tôi giúp mọi người xem thử.”
“Không có.”
“Gần đây vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.”
“Lần trước cậu tính cho tôi một quẻ, bây giờ vẫn đang ngồi mát ăn bát vàng đây.”
Mọi người đều không gặp phải vấn đề gì, chỉ cần không ham hố thì sẽ không gặp chuyện gì phiền phức.
Lâm Phàm gật đầu: “Vậy được, không có chuyện gì thì tốt, mọi chuyện ổn thỏa thì vận mệnh của mọi người đều sẽ không tồi.”
Đúng lúc này, một người đàn ông từ xa chạy tới.
“Hi, người anh em, cho tôi hỏi đường cái, đường này đi thế nào?” Người đàn ông vỗ vai Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn vào bản đồ: “Chỗ này, ở...”
“Đừng động.”
Đột nhiên, người đàn ông này nói nhỏ bên tai Lâm Phàm, mà Lâm Phàm rõ ràng cảm thấy có thứ gì đó đè ở phía sau lưng.
Súng!
Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Phàm!
Gặp phải những chuyện như này, không căng thẳng thì đúng là lừa người. Mặc dù bản thân có bách khoa toàn thư nhưng cũng là người, nếu bị bắn cũng sẽ chết thẳng cẳng.
Có điều với thực lực của bản thân hoàn toàn có thể tóm được đối thủ, nhưng lúc này lời của đối phương khiến Lâm Phàm bỏ qua suy nghĩ này.
“Khuyên cậu tốt nhất đừng động đậy, tôi đã điều tra rõ thực lực của cậu, rất mạnh nha. Thế nhưng ở đây lại không phải chỉ có một mình tôi, nếu như cậu nhúc nhích thì cậu và những người bạn kia của cậu đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Bọn Vương Minh Dương còn đang chuyện trò vui vẻ, không chú ý đến tình huống hiện giờ nhưng lúc này bọn họ cũng phát hiện vẻ mặt của Lâm Phàm hơi kỳ quái.
“Cậu sao vậy?” Vương Minh Vương muốn đi tới.
Lâm Phàm: “Cậu đừng đến, cứ đứng yên ở đó.”
Vương Minh Dương phát hiện ra chuyện có gì đó sai sai, sau đó nhìn người đàn ông đằng sau Lâm Phàm: “Người anh em, anh là ai vậy? Tìm hắn để làm gì?”
Một chiếc xe van dừng lại bên đường.
Người đàn ông nhỏ giọng nói: “Đừng xài chiêu trò gì, ngoan ngoãn đi với tôi, nếu cậu không thành thật thì cậu với những người bạn này của cậu cũng sẽ mất mạng.”
Lâm Phàm nhìn xung quanh, xung quanh không có nhiều người nhưng lại khiến cho hắn cau mày. Mặc dù nhìn những người qua đường kia giống như không có vấn đề gì, nhưng hắn có thể nhìn ra, những người này nồng nặc mùi sát khí giống như những kẻ giết người không chớp mắt.
“Các cậu đừng động, nghe tôi.” Lâm Phàm mở lời nói.
Ngô U Lan và Ngô Hoán Nguyệt muốn lên tiếng lại bị Lâm Phàm trừng mắt nhìn không cho nói.
Bị người đàn ông này uy hiếp, cho đến khi một chiếc xe van tiến đến, ngay lập tức có người trong xe vươn tay ra kéo Lâm Phàm vào trong.
Ầm!
Cửa xe đóng lại, chiếc xe rời đi.
“Con mẹ nó!” Vương Minh Dương kinh hoàng hét lên: “Mau báo cảnh sát.”
Sắc mặt của Ngô U Lan và Ngô Hoán Nguyệt thay đổi: “Anh Lâm...”
Lúc này bọn họ mới biết đối phương chính là kẻ bắt cóc.
Trong xe.
Tay chân Lâm Phàm đều bị còng lại.
Mà người đàn ông lấy súng dí đằng sau Lâm Phàm, mở miệng nói: “Lâm đại sư, công dân chính nghĩa, không ngờ có phải không?”
Lâm Phàm bình chân như vại: “Đúng là không ngờ được, không nghĩ rằng các anh đến nhanh như này, các anh là vì bọ cạp mà đến sao?”
Người đàn ông: “Cậu biết là được!”
Điều này còn cần phải biết sao? Chuyện này suy nghĩ một chút là có thể biết rồi.
Mặc dù tập đoàn buôn người khổng lồ, nhưng nếu hung ác thế này thì chắc chắn là không phải bọn họ. Duy nhất chỉ có “Bọ cạp” thân là một tên trùm ma túy, người dưới tay anh ta chắc chắn đều là người cực kỳ hung ác.
Bản thân hắn gài bẫy “Bọ cạp” cho nên đồng bọn của anh ta nhất định sẽ không thể bỏ qua như vậy.
Bốp!
Ngay khi Lâm Phàm đang suy nghĩ, thì bị đánh một cú vào đầu.
Không đau một chút nào.
Nhưng hắn biết, đối phương muốn làm hắn ngất đi, thế thì hắn nhất định phải giả vờ ngất đi mới được, nếu không chắc chắn sẽ bị đánh thêm vài cái nữa.
Ngất xỉu!
Vẫn nên giả vờ ngất đi thôi.
...
Đồn cảnh sát!
“Các anh muốn làm cái gì? Ở đây là đồn cảnh sát đó...” Những cảnh sát ở đồn cảnh sát đột nhiên thấy một nhóm người đi vào thì đều ngớ cả người, những người này muốn làm cái gì? Đây là đồn cảnh sát đó, các anh muốn phản động à.
“Báo cảnh sát, chúng tôi muốn báo án, bạn của chúng tôi bị bắt cóc.” Đám người Vương Minh Dương quát lớn, bây giờ bọn họ đã cuống lên rồi, Lâm Phàm bị bắt cóc trước mặt bọn họ, mà bọn họ lại không thể làm gì được.
Cảnh sát vừa nghe lập tức căng thẳng: “Bắt cóc? Là sao?”
Đây là chuyện lớn, ở Thượng Hải chưa từng xảy ra bao nhiêu vụ bắt cóc đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận