Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1190: Dư luận nổi sống

Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Hàn Lục: "Lâm đại sư, xảy ra chuyện rồi! Bác trai và bác gái của mập mạp đăng lên mạng chuyện của viện phúc lợi chúng ta. Hơn nữa bây giờ hai người bọn họ đang ở trước cửa viện phúc lợi, tay cầm biểu ngữ muốn đòi người.”
Lâm Phàm nhướng mày: "Có chuyện này sao?”
"Vâng, anh xem tin tức là biết, hơn nữa dân chúng vây xem cũng càng ngày càng nhiều."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm mở điện thoại di động ra. Quả nhiên, có một tin tức xuất hiện trong mắt.
"Người thân muốn mang cháu trai thất lạc về nhưng Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn lại từ chối."
Liếc mắt quét xuống, tin tức này không có thiên vị bên nào, mà là dùng loại giọng điệu nghi ngờ để điều tra chuyện này, coi như là trung lập.
Bình luận bên dưới cũng chê bai không đồng nhất.
"Thân nhân của đứa trẻ tới, vì sao viện phúc lợi viện không giao đứa bé cho người ta?"
"Hiện tại viện phúc lợi có quá nhiều hắc ám, ngược đãi trẻ em vô số kể."
"Đây là cái viện phúc lợi chó má gì vậy? Thân nhân người ta tới thì dựa vào cái gì mà không trả người? Để trẻ em ở cùng thân nhân mới có giáo dục tốt nhất."
"Người phụ trách viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn này là Lâm đại sư, hơi không hiểu Lâm đại sư muốn làm sao nữa."
"Theo tôi được biết, Lâm đại sư rất để ý đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn. Những đứa bé sống ở trong đó rất hạnh phúc. Theo tôi thấy, thân thích người ta đến thì nên trả lại đứa bé cho người ta. Tôi cảm thấy chuyện này Lâm đại sư làm không được tốt cho lắm."
"Lầu trên nói có đạo lý."
"Tôi ngược lại cảm thấy Lâm đại sư chăm sóc những đứa bé này mới là tốt nhất."
"Nếu không phải cha mẹ ruột thì vì sao phải để đứa nhỏ rời đi cùng người thân, nên để cho đứa nhỏ tự mình lựa chọn mới đúng."
"Mẹ kiếp, tôi cảm thấy Lâm đại sư chính là đại sứ báo chí, cách một đoạn thời gian là lại có bóng dáng Lâm đại sư. Thật đáng sợ. ”
"Ha ha."
Bình luận rất náo nhiệt nhưng lại không có hành vi quá khích gì. Chuyện này đối với một số cư dân mạng mà nói đúng là có điểm thảo luận rất lớn, mỗi người đều có ý kiến riêng.
Cổng viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Lâm Phàm dừng xe lại nhìn từ xa, bên kia đường viện phúc lợi có một đám người đang đứng, rõ ràng là đang xem náo nhiệt.
Viện trưởng Hoàng đang ở bên ngoài, dường như là đang thương lượng cái gì đó.
Lúc này, Vương Thừa Sơn và Khâu Diễm Lan giơ cao biểu ngữ, đột nhiên nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức hô to: "Người đến rồi, tên kia tới, chính là hắn không chịu thả người.”
"Chúng tôi là người thân của đứa trẻ, thủ tục cũng đầy đủ vì sao không thả người?"
"Mọi người nhìn xem, chính là người này giữ lại cháu trai của chúng tôi ở viện phúc lợi. Không biết cháu trai của tôi ở viện phúc lợi này phải chịu bao nhiêu khổ sở."
Quần chúng vây xem nhìn Lâm Phàm. Đương nhiên bọn họ biết Lâm đại sư, dù sao ở Thượng Hải thì chẳng có bao nhiêu người không biết Lâm đại sư. Kể cả chưa từng thấy qua dáng vẻ của chân nhân nhưng cũng nghe được danh tiếng.
Đi tới cửa, Lâm Phàm cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp đi vào viện phúc lợi.
Viện trưởng Hoàng theo sát phía sau: "Lâm đại sư, cậu xem tình huống bây giờ nên làm sao?”
Lâm Phàm xua tay: "Không cần để ý, để cho bọn họ gây sự đi. ”
Mập mạp rụt rè trốn ở phía sau Hàn Lục, cậu bé đã nhìn thấy tình huống bên ngoài, cậu bé rất sợ hãi.
Lâm Phàm đi tới bên cạnh mập mạp, xoa đầu: "Đừng sợ, chú Lâm sẽ không để bọn họ mang cháu đi đâu.”
Mập mạp gật đầu nhưng rõ ràng chuyện này vẫn để lại bóng ma rất lớn đối với cậu bé.
Bên ngoài.
Vương Thừa Sơn và Khâu Diễm Lan nhìn đối phương không để ý tới mình thì nhất thời nóng nảy. Nhưng họ cũng không có hành vi quá khích. Khâu Diễm Lan trực tiếp ngồi trên mặt đất gào khóc.
"Cầu xin mấy người thả cháu trai tôi ra. Mấy người muốn cái gì chúng tôi cũng cho, chỉ cần cho chúng tôi mang cháu trai đi mà thôi."
"Cha của cháu trai tôi mất sớm, mẹ nó lại tái giá. Chúng tôi bây giờ là thân nhân cuối cùng của nó, sao mấy người có thể nhẫn tâm như vậy chứ...".
Có vài ông bác lớn tuổi vây xem cùng mấy bà bác gái, hốc mắt đều đỏ lên, sau đó cũng tức giận quát theo.
"Sao viện phúc lợi các người có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Quả thực không bằng súc sinh, nhanh thả người đi."
"Thả người, nhanh chóng thả người! Thân thích duy nhất của người ta tới, dựa vào cái gì mà viện phúc lợi các người không thả người."
"Chị gái à, hai người yên tâm, nếu như hắn không thả người, chúng tôi sẽ cướp lấy cho chị."
"Đúng vậy, ở xã hội hòa bình bây giờ mà còn có thể phát sinh loại chuyện này sao? Cảnh sát đang làm gì?”
Quần chúng rất dễ bị dắt mũi. Giờ phút này, trong mắt bọn họ thì Vương Thừa Sơn và Khâu Diễm Lan chính là kẻ yếu, mọi người bình thường đều sẽ bênh vực kẻ yếu.
Nếu không cũng sẽ không phát sinh nhiều vụ việc như vậy. Vốn chỉ là một mâu thuẫn nhỏ, cuối cùng dẫn đến việc dân chúng nổi giận, tạo thành sự kiện ẩu đả.
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Lâm Phàm nhướng mày, trực tiếp đứng ở cửa lan can sắt.
"Câm miệng hết cho tôi, không biết tình huống mà ồn ào cái gì."
Tiếng quát lớn chẳng những không làm cho hiện trường yên tĩnh mà ngược lại càng kích động quần chúng tức giận hơn.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận