Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 653: Sao chép kiến thức

Ngô U Lan tiến đến cười nói: “Tôi vừa mới lên mạng tìm kiếm thử thì biết là kỳ thi năm nay đã qua rồi, làm sao có thể nhận giấy phép hành nghề y dễ dàng như vậy được.”
Lâm Phàm không nói gì chỉ là khiêm tốn lấy giấy phép hành nghề ra để lên bàn, sau đó nằm ở trên ghế nói: “Sắp tới sẽ có một sự kiện trọng đại diễn ra.”
“Đây là cái gì vậy? Còn có chuyện lớn gì sắp xảy ra là sao?” Điền Thần Côn cười nói, tiện tay cầm tập tài liệu trên bàn lên, khi liếc mắt nhìn qua thì khiếp sợ nói: “Con mẹ nó! Giấy phép hành nghề y sao? Có phải cậu đã đi tìm người để làm giấy giả đúng không?”
Triệu Chung Dương, Ngô U Lan và những người còn lại cũng tò mò vây quanh xem, khi nhìn thấy nội dung trên giấy phép hành nghề y thì tất cả bọn họ đều kinh ngạc, không dám tin vào mất mình, sau đó hướng mắt nhìn về phía Lâm Phàm hỏi: “Đây là sự thật sao?”
Lâm Phàm cười nói: “Sao vậy? Với bản lĩnh này của tôi, còn có thể là giả hay sao?”
Điền Thần Côn giơ ngón tay cái lên nói: “Lợi hại.”
Lâm Phàm dương dương đắc ý nói: “Đương nhiên là lợi hại rồi, chỉ bằng cái giấy chứng nhận này, dăm ba câu nói của tôi là có thể giải quyết. Dù sao người có bản lĩnh thật sự đến chỗ nào cũng được chào đón hết. Trong thời gian sắp tới tôi rất bề bộn nhiều việc vì vậy mọi người kiềm chế một chút.”
Điền Thần Côn ngạc nhiên hỏi: “Ngày nào mà chúng ta không bề bộn nhiều việc đâu.”
Lâm Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên mờ ảo nói: “Gần đây tôi cảm thấy trọng trách đặt trên đôi vai của mình thật sự quá nặng nề. Tôi nghĩ mình nên viết một sách để lưu truyền cho hậu thế xem mới được.”
Điền Thần Côn và mọi người đều đờ đẫn nhìn Lâm Phàm, bọn họ phát hiện càng ngày càng không hiểu Lâm Phàm, cũng không biết hắn đang nói cái gì.
Thật ra chỉ có bản thân Lâm Phàm hiểu rõ lần này là đua chơi nhưng lại thành thật.
Việc nhận đệ tử có thể làm tăng điểm Bách Khoa, nhưng bây giờ nhiệm vụ kiến thức ở trang thứ mười lại khiến bản thân lâm vào bế tắc. Để hoàn thành nhiệm vụ trong một thời gian ngắn thì không đơn giản chút nào. Muốn nhận được điểm Bách Khoa cũng chỉ có thể dựa vào năng lực hiện tại của mình, khi kiếm được một số điểm Bách Khoa nhất định thì có thể lấy điểm Bách Khoa mới kiếm được này để đổi một ít kiến thức hữu dụng, đây cũng là một sự lựa chọn không tệ.
Kiến thức phân loại lớn không hổ là kiến thức phân loại lớn, trong đó không chỉ có kiến thức về hành y chữa bệnh mà còn có rất nhiều sách truyền lại cho đời sao mà mình không biết.
Căn cứ vào sự hiểu biết của bản thân, nhất định phải chọn một quyển tương đối thực dụng từ trong đó ra để sao chép xuống.
Trung y là một môn khoa học không phải huyền học, cũng có một số sách viết rất mơ hồ, không phù hợp cho lắm. Cuối cùng hắn từ trong đó chọn ra một quyển chú trọng nhất vào thực hành, cũng là đơn giản nhất và ít thần bí nhất. Hơn nữa còn rất chắc chắn, bởi vì quyển sách này có tên ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ tác giả là Trương Trọng Cảnh, mặc dù hắn không biết người này, nhưng nhìn vào lời giới thiệu thì có vẻ như người này là một nhân vật rất lợi hại.
Buổi tối.
Trong biệt thự nào
Trên bàn ăn.
Bây giờ, Triệu Minh Thanh đang rất vui vẻ, thỉnh thoảng trong lúc ăn cơm còn cười lên.
“Ông Triệu! Uống thuốc đi.” Vợ của Triệu Minh Thanh bưng thuốc tới.
Ở trên bàn ăn, các con của Triệu MinhThanh cũng đang tò mò nhìn cha mình. Hiện tại, bọn họ không sống ở đây. Mà là do lúc xế chiều hôm nay, mẹ bọn họ đã gọi điện thoại báo cho họ một tin tức, đó là khi cha của bọn họ sau khi về nhà thì rất vui vẻ, còn cười không ngừng. Trong lòng của bà chợt cảm thấy hốt hoảng và lo lắng, sợ là đã xảy ra chuyện gì đó cho nên gọi các con về nhà để thăm dò một chút.
Triệu Minh Thanh có ba người con trai và một người con gái, mỗi người đều có sự nghiệp của riêng mình.
Triệu Minh Thanh trực tiếp khoát tay nói: “Không cần! Sau này không cần uống thuốc nữa, bệnh phổi của tôi đã được trị hết rồi.”
“Nói nhảm gì vậy, bệnh này đã theo ông cả đời rồi, chính bản thân ông cũng trị không khỏi thì sao nó có thể tốt lên chứ?” Bà Triệu nói.
Triệu Minh Thanh trả lại thuốc không uống, vẫn tiếp tục nở nụ cười: “Tôi nói hết bệnh là hết bệnh thật đó. Hôm nay đi trên đường tôi gặp được một vị thần y, sau khi được chữa trị, bệnh phổi của tôi giờ đã chuyển biến tốt đẹp, về cơ bản không còn bất kỳ vấn đề gì nữa rồi.”
Nghe nói vậy, mấy người con đều quay mặt nhìn nhau, hiển nhiên là không tin chuyện này. Dường như bọn họ đang nghi ngờ có phải cha mình đã gặp phả tên lừa gạt rồi không? Nhưng mà vừa nghĩ tới thân phận của cha mình thì bọn họ cũng cảm giác khả năng này khó có thể xảy ra. Bởi vì cha của bọn họ là một vị lão làng Trung Y có y thuật cao thì làm sao mà bị lừa được chứ?
“Các con còn không tin sao? Các con nhìn cha đi, sau khi trở về cha có ho nữa hay không? Mà khoan đã các con nhìn đây.” Triệu Minh Thanh bắt đầu đứng dậy, rồi đến bên cạnh cầm lấy một sợi dây, lập tức nhảy dây ngay trước mặt bọn họ. Vài phút sau, Triệu Minh Thanh để dây nhảy sang một bên, vỗ ngực khoe khoang.
“Các con nhìn bây giờ cha có vấn đề gì không? Trước kia chỉ cần nhảy vài phút thôi đã thở hồng hộc và ho khan không ngừng rồi, hiện tại thì không có những biểu hiện đó nữa rồi.”
Mấy người con thấy cảnh này thì đều sợ ngây người, nghĩ kỹ lại thì hình như thật sự đúng là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận