Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 927: Hiệp sĩ cõng nồi

Ở một chỗ ăn khuya nào đó.
"Minh Dương, cậu đúng là độc ác, hại tôi uống nhiều rượu thế này, giờ làm sao tôi lái xe đây." Lâm Phàm hơi say rượu, từ viện phúc lợi trẻ em đi ra thì hắn lập tức nhận được điện thoại của Vương Minh Dương, nói đã lâu không tụ tập, muốn cùng nhau uống rượu nói chuyện hàn huyên.
Hắn ngẫm thấy cũng đúng, hình như thật sự đã lâu không uống rượu nói chuyện cùng nhau nên hắn cũng không từ chối.
Nhưng thật không ngờ hôm nay Vương Minh Dương uống như tên nghiện rượu, hai người uống hết một thùng bia khiến Lâm Phàm sắp nôn luôn.
Vương Minh Dương nở nụ cười: "Ha ha, thế này có đáng gì đâu, nếu không phải nhìn cậu uống không nổi, tôi còn muốn uống thêm một thùng nữa. ”
Hai người kề vai sát cánh rảo bước trên đường, tài xế đi theo phía sau, ông nhìn Giám đốc Vương và Lâm đại sư, không khỏi nở nụ cười.
"Uống cái rắm ấy, uống nữa là đi luôn đấy. Đúng rồi, dạo gần đây Ngô Hoán Nguyệt bận gì thế, cô bé này cứ gọi điện kể khổ với tôi, làm tôi bận cả ngày mà không có thời gian ăn cơm." Lâm Phàm cười hỏi.
Vương Minh Dương vỗ vai Lâm Phàm, nói: "Có phải cậu đang đau lòng? Nên muốn nói cho tôi biết, đúng không. ”
"Được rồi, để tôi hỏi đi vậy." Lâm Phàm lắc đầu cười nói.
"Đây không phải là do mới nổi lên nên mới cần phải xuất hiện trước công chúng nhiều hơn sao, nhưng mà phải nói, album cậu tặng thật sự quá đỉnh, lần trước còn đoạt giải album xuất sắc nhất đấy. Đúng là không thể tin nổi, nhận tham gia hoạt động mỏi cả tay, cậu nói xem, khi nào cô ấy có thể đi đóng phim?" Vương Minh Dương hỏi, có anh ta đầu tư tiền của lại thêm bài hát của Lâm Phàm, nếu còn không nổi tiếng thì đúng là thiên lý bất dung .
Lâm Phàm nở nụ cười, nói: "Anh hỏi tôi làm gì, anh muốn quay lúc nào thì quay, còn không thể quay được sao? Nhưng anh đừng nói với tôi là anh muốn chuyển nghề đấy nhé, không phải anh đang làm bất động sản rất tốt à? ”
Vương Minh Dương lắc đầu, nói: " Người anh em, tôi nói thật cho cậu biết, ngành bất động sản không dễ làm, tôi phải tìm hướng đi mới. Cậu nói xem tôi muốn kết hợp làm bất động sản với showbiz, gọi là giải trí bất động sản có được không?”
"Đừng hỏi tôi mấy thứ này, tôi không hiểu đâu." Lâm Phàm khoát tay, sao hắn hiểu mấy chuyện này được.
Vương Minh Dương ôm cổ Lâm Phàm, miệng khẽ run: "Không được, tôi tin cậu, cậu nói tôi có thể làm thì tôi làm, nói tôi không thể thì tôi không làm. Cậu…nếu cậu ủng hộ tôi, tôi…sẽ có nhiều động lực, cậu… không ủng hộ tôi, tôi sẽ không có động lực.”
"Mẹ kiếp, anh muốn bóp chết tôi à, cái tên này, xem ta hàng Long phục Hổ đây." Lâm Phàm nhẹ nhàng tung ra một đại chiêu, nhưng Vương Minh Dương lại cười lớn: “Hầu tử trộm đào.”
“Cmn… anh mau đứng lại cho tôi.” Lâm Phàm thấy Vương Minh Dương co giò chạy về phía trước cũng rảo bước đuổi theo.
“Ha ha…” Vương Minh Dương cười lớn, khoa tay múa chân nói: “Nếu cậu đuổi kịp, tôi sẽ làm ngựa cho cậu cưỡi.”
“Đệch, anh chết chắc rồi.” Lâm Phàm đuổi theo phía sau.
Tài xế thấy hai người đuổi bắt, ông cũng bất lực, chỉ đành lái xe đuổi theo.
Thật không ngờ bình thường Giám đốc Vương nghiêm túc nhưng lúc bên cạnh Lâm đại sư lại hài hước như thế, nếu không phải ông là tài xế thì đúng là không thể thấy được cảnh tượng này đâu.
Đêm khuya vắng vẻ, người thưa thớt.
Chiếc xe đang chầm chậm chạy.
Tài xế hỏi: "Giám đốc Vương, Lâm đại sư, hai người có lên xe không?"
Vương Minh Dương khoát tay:"Không lên, phong cảnh nơi này rất đẹp, sắc trời tốt biết bao, hai người chúng tôi phải đi dạo một lát.”
Lâm Phàm thả lỏng bản thân: "Đã lâu rồi không tản bộ rồi, đi dạo một chút cũng được, anh và Vân Cương đầu tư thế nào rồi?”
"Cũng ổn, vẫn như vậy, nhưng quan hệ của cậu ở Thủ đô đúng là quá tốt, chuyện của tôi và Vân Cương vẫn luôn thuận lợi, không ai dám ngăn cản bọn tôi nữa." Vương Minh Dương cười nói: "Cậu giấu giếm thật nhiều, nếu không phải cậu chủ động nói ra, tôi thật không dám tin.”
Lâm Phàm cười cười, nói: "Che giấu gì chứ, chỉ là quen biết mà thôi. ”
"Nói đến chuyện này, tôi còn chưa trách cậu, có phải cậu xem thường tôi không?" Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm có chút kinh ngạc: "Sao anh nói vậy? ”
Vương Minh Dương trừng mắt nhìn Lâm Phàm: "Cậu còn hỏi tôi tại sao à, chuyện bán tranh giá một tệ tôi biết hết rồi. Cậu thiếu tiền cứ nói với tôi, Viện phúc lợi không chỉ là của cậu mà là của chúng ta, nhiều không nói, tôi có thể giúp cậu bằng vốn của tôi.” Sau đó Vương Minh Dương rất nghiêm túc nói: "Tôi nói thật đấy. ”
Lâm Phàm vỗ bả vai Vương Minh Dương: "Được rồi, được rồi, xem anh kìa, vẫn còn tức giận như thế, lần sau tôi cần tiền thì sẽ tìm anh. ”
"Ha ha." Vương Minh Dương nở nụ cười, sau đó nắm lấy tay Lâm Phàm, nói: "Người anh em, đến đây, chúng ta hát.... ”
"Trong cuộc đời được bao nhiêu tri kỷ, được bao nhiêu tình bạn có thể trường tồn, cầm tay nhau ngày biệt ly.”
"Nào, cùng nhau."
Lâm Phàm nở nụ cười: "Được, đến đây, hôm nay tôi sẽ phát huy giọng hát trời ban của tôi, để cho anh quỳ lạy dưới chân tôi. ”
"Tình bạn thường ở trong lòng tôi và anh, hôm nay tạm biệt, nhất định có thể gặp lại."
"Cho dù không thể gặp mặt."
"Vẫn luôn là bạn bè."
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận