Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 748: Chẳng lẽ phải uống?

Trong phòng.
“Kim Thánh Văn! Mẹ mày, mả mẹ nhà mày. Tao xảy ra chuyện ở chỗ mày vậy mà mày không vào đây. Mày nhớ kỹ cho tao, nhất định tao sẽ cho mày biết tay.” Từ trong phòng vang lên âm thanh bi thảm của Khương thiếu gia.
Hắn ta đã thật sự nổi điên, không nghĩ đến Kim Thánh Văn dám đối xử với mình như thế.
Nhưng hắn ta vẫn biết với bản lĩnh của mình không thể làm gì nổi Kim Thánh Văn, chẳng qua không thể nào kiềm chế lửa giận trong lòng, chỉ đành dùng tiếng mắng chửi để giải tỏa sự ức chế ra ngoài.
Kim Thánh Văn đứng yên không nhúc nhích, thậm chí mặt vẫn trơ ra. Chuyện này ông ta không để ý cũng không muốn tham gia. Nếu thân phận đối phương là thật thì bản thân ông ta không có khả năng liều mạng với đối phương.
Cho dù sản nghiệp của mình có nhiều đến thế nào nhưng đối mặt với loại người như vậy, chỉ cần muốn chỉnh mình thì trong vòng một đêm có thể nhốt mình vào tù, tất cả sản nghiệp cũng bị sung công. Nhiều năm cực khổ sẽ trở thành gió thổi mây bay, toàn bộ tiêu tán.
Cơn giận trong lòng Lâm Phàm vẫn không giảm bớt, cơn giận không được trút sạch thì tâm trạng sẽ không thoải mái. Nhìn Khương thiếu gia bất lực ngã xuống đất, hắn đá hắn ta một cước lăn qua phải sau đó bước ra ngoài. Khương thiếu gia là chủ mưu, còn những người khác đừng hòng thoát.
Tiểu Vương lùi sang một bên: “Lâm đại sư, xong rồi hả?”
Lâm Phàm xua tay: “Chưa đâu, nhưng cũng sắp rồi.”
Ngô Vân Cương thấy Lâm đại sư đi ra, lập tức bước đến, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Bây giờ ông ta đã hiểu, Lâm đại sư rất trâu bò, không phải dạng trâu bò bình thường nữa rồi.
Người chặn cửa của Lâm đại sư chỉ lấy ra một món đồ đã làm cho Kim Thánh Văn sợ hãi đứng một bên và không dám nhúc nhích.
“Lâm đại sư.” Ngô Vân Cương muốn nói nhưng bị Lâm Phàm cắt lời: “Anh chăm sóc cho Minh Dương đi, chuyện ở đây giao cho tôi.”
Sau đó nhìn bọn người Triệu thiếu gia, hắn ra lệnh: “Các người vào đây.”
Ba người nhìn nhau, nghĩ đến bộ dạng thảm thương của Khương thiếu gia ở bên trong lập tức hoảng sợ, không dám vào.
Lâm Phàm không nói thêm, tiến đến nắm lấy cổ họ, kéo vào phòng. Mã thiếu gia thấy tình huống này bị dọa sợ, lập tức chạy vọt ra ngoài.
Lâm Phàm không hề chú ý đến việc Mã thiếu gia đã chạy trốn.
Sau khi Triệu thiếu gia và Hoàng thiếu gia vào phòng, thấy Khương thiếu gia nằm một chỗ thì trong lòng run rẩy. Bọn họ không biết Khương thiếu đã bị giày vò đến mức nào. Hơn nữa khung cảnh xung quanh lăn lóc đầy rượu cũng làm người ta sợ hãi.
Hai người ngoan ngoãn đứng yên, lặng lẽ liếc nhìn nhau có chút hoảng hốt.
“Ngồi xổm xuống.” Lâm Phàm nói.
Cổ họng Triệu thiếu gia và Hoàng thiếu gia khẽ nhúc nhích, họ phát hiện sắc mặt người này âm u đáng sợ, không dám chọc điên đối phương nên đành phải đàng hoàng ngồi xổm xuống.
Lâm Phàm mang hai chai rượu tây đặt trước mặt hai người, nói: “Tôi mời hai người, uống cho tôi.”
Triệu thiếu gia ngẩng đầu, yếu ớt nói: “Chết người đó.”
“Uống.” Lúc này Lâm Phàm vô cùng nghiêm túc, giọng điệu ép buộc: “Chơi đùa bạn tôi rất vui đúng không? Bây giờ đến tôi chơi đùa với các người. Uống cho tôi. Nhớ kỹ, Lâm Phàm tôi mời rượu chưa có ai dám từ chối.”
Hai người nhìn nhau, không uống: “Đừng quá đáng, chúng tôi…”
“Được, không uống chứ gì? Để tôi giúp các người, nhưng mà tôi không chắc mấy người có giống anh ta hay không đâu đấy.” Lâm Phàm nói, hôm nay hắn đã nói, hắn sẽ không bỏ qua cho bất kì ai dám coi thường Vương Minh Dương.
Ăn miếng trả miếng. Dám coi thường bạn bè tôi thì phải chấp nhận hậu quả gấp mười thậm chí gấp trăm lần.
Đây chính là cách Lâm Phàm bảo vệ bạn bè.
Hơn nữa, an ủi gì đó thì không có đâu. Bất kể là ai dám coi thường bạn bè của mình thì dù chơi không lại cũng phải làm.
Triệu thiếu gia và Hoàng thiếu không thể chống cự, có thể nói ở thủ đô bọn họ hoành hành ngang dọc, không để ai vào mắt như ông trời con. Cho nên nếu có ai nói với họ rằng sẽ có một ngày thế này, chắc chắn họ không bao giờ tin.
Nhưng chuyện thực tế đang xảy ra trước mắt, không thể không phục.
Lâm Phàm cầm rượu, quay người ra ngoài: “Nhớ kỹ, uống cạn sạch không chừa một giọng nào. Nếu tôi biết các người dám đổ bỏ thì chai tiếp theo đợi các người đấy.”
Hai người nhìn Lâm Phàm, bọn hắn thật sự bị dọa.
Giọng bắt đầu run rẩy: “Không đâu, không đâu.”
Trong phòng.
Triệu thiếu gia muốn rớt nước mắt: “Làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải uống thật sao?”
Hoàng thiếu gia cũng vậy: “Không uống thì làm gì bây giờ? Không phải anh không thấy tình trạng hiện giờ của chúng ta, dù chúng ta không biết lai lịch của người này nhưng ngay cả Kim Thánh Văn cũng không dám ra mặt vì Khương thiếu gia thì anh thử đoán xem lai lịch người này khủng bố thế nào.”
“Chúng ta phải tìm trợ giúp mới được. Tôi không tin ở thủ đô này không ai có thể trị được hắn ta.” Triệu thiếu gia nghi hoặc nói.
“Tìm ai? Anh nói thử xem giờ chúng ta tìm ai đây? Đừng nghĩ gọi điện thoại cầu cứu người nhà, anh nhìn thấy tình huống bây giờ rồi đó, chấp nhận sự thật rồi uống đi.” Hoàng thiếu gia không muốn nói gì nữa, hôm nay họ chịu thua, nhìn một chai rượu Tây đầy ắp trong lòng anh ta dâng lên nỗi sợ hãi khôn cùng, nghiến răng quyết tâm nốc nguyên chai rượu vào miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận