Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 675: Quốc Hoạ

Hôm sau.
Khi Lâm Phàm mở mắt bỗng phát hiện cuộc đời mình đã thay đổi, có đồ đệ khiến hắn có cảm giác mình trưởng thành hơn.
Tuy nhiên quần áo mặc tối qua quá chững chạc, không phù hợp phong cách của hắn. Dù gì hắn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ năng động và vô cùng kiêu ngạo, nhưng mà thôi, bày vẽ phô trương quá sẽ bị người ta đánh chết.
Chưa kể có thể bị người ta cười vào mặt nữa.
Rửa mặt thay quần áo, đi thẳng đến phố Vân Lý.
Thời gian trôi qua mỗi ngày rất nhàn rỗi, thế nhưng trong lòng hắn vẫn mong ngóng nhiệm vụ thứ mười của Bách Khoa Toàn Thư, nhiệm vụ này đến giờ chưa hoàn thành. Có lẽ hắn cần phải cố gắng nghĩ biện pháp hoàn thành cho xong nhiệm vụ lần này.
Điền Thần Côn: “Bây giờ người đến đây mỗi ngày một đông, cậu xem có cần tôi làm bánh kếp phụ cậu để nâng cao sản lượng hay không?”
Lâm Phàm ngồi yên một chỗ, bình tĩnh đáp: “Không cần đâu, cứ mỗi ngày mười phần là đủ.”
Điền Thần Côn cam chịu lắc đầu: “Đây là tiền tươi thóc thật đấy. Cứ vậy mà không còn.”
Hiện nay nghề chính của Lâm Phàm không phải là bánh kếp nữa, nhưng đối với phố Vân Lý mà nói thì nếu không có bánh kếp của Lâm đại sư, hoàn cảnh xung quanh chắc chắn sẽ thay đổi theo. Cho nên việc làm bánh kếp không thể ngừng lại được.
Trước gian hàng.
Lâm Phàm làm phần bánh kếp cuối cùng, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, cau mày.
“Ông chủ nhỏ, có gì không?” Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, có cảm giác khó chịu khi bị người khác nhìn mình với ánh mắt soi mói.
Lâm Phàm nhìn qua chỗ khác: “Không có gì, chỉ là tôi thấy hình như cơ thể anh có vấn đề, tôi đề nghị anh đi bệnh viện khám thử xem sao.”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Ông chủ nhỏ, sức khỏe tôi rất tốt sao có vấn đề được cơ chứ?”
Lâm Phàm lắc đầu nói: “Anh nhìn bàn nướng bánh này nhé, bên dưới có đặt lò lửa, cho dù bây giờ lửa không lên tới mặt trên nhưng nếu tôi cứ để ngay đây thì từ từ nó sẽ nướng chín luôn mặt trên. Có những loại bệnh anh không cảm nhận được, đợi đến khi anh cảm nhận được thì đã muộn rồi. Nghe lời tôi, đi bệnh viện kiểm tra thử xem, dù sao cũng đã từng tuổi này vẫn nên kiểm tra định kỳ hàng năm mới được chứ.”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Được, ông chủ nhỏ đã lên tiếng thì tôi không thể không nghe. Đợi tôi rảnh tôi sẽ đi kiểm tra xem sao.”
“Đây, bánh kếp của anh xong rồi đây.” Hiện giờ Lâm Phàm nhìn bất kỳ người nào thì ánh nhìn đầu tiên sẽ xem tướng mạo khí sắc, mỗi khi có tình trạng bất thường hắn sẽ nhận ra ngay. Người này là một khách quen của mình, dĩ nhiên khi đã thấy được thì hắn sẽ nhắc nhở để anh ta đi bệnh viện kiểm tra thử, dù sao cũng có lợi mà không hại.
Sau khi bán xong bánh kếp, Lâm Phàm nằm yên một chỗ, sau đó xem xét mục kiến thức nhánh trên Bách Khoa Toàn Thư, hắn dự tính đổi một số kiến thức nhánh để dạy cho mấy đứa trẻ của Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Nhưng mà bọn nhỏ thích gì nhỉ?
Vẽ tranh?
Viết thư pháp?
Mà khoan…
Chuyện này phải tính cho thật kỹ, việc bồi dưỡng sở thích từ nhỏ hết sức quan trọng. Tuy nhiên còn một chuyện quan trọng hơn đó chính là việc dạy học của Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, phải thuê giáo viên và bố trí phòng học tại viện phúc lợi mới được.
Những chuyện này không quá khó, quan trọng là việc tìm giáo viên. Bình thường ít có ai chịu đến viện phúc lợi làm giáo viên, thứ nhất anh có thể cho người ta vào biên chế hay không? Thứ hai, người ta cống hiến cả đời, về hưu có thể nhận tiền hưu không?
Tuy nhiên bây giờ bọn trẻ còn nhỏ, mời vài giáo viên phụ trách dạy trẻ em không thành vấn đề, còn chuyện tương lai đành phải tính sau vậy.
Nói là làm ngay.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Phàm quyết định chọn vẽ tranh.
Bọn nhỏ học vẽ, dĩ nhiên là học vẽ quốc họa chính thống.
Nhưng đến khi nhìn các phân loại, hắn như bị xát muối vào tim.
Quốc họa là kiến thức nhánh nhỏ, mà trong kiến thức nhánh nhỏ này còn chia ra tranh sơn thủy, tranh chân dung, khoan đã, tỷ giá trao đổi của quốc họa cần đến 150 điểm Bách Khoa.
Đây là muốn cướp sạch điểm Bách Khoa của mình mà.
Không sao, vì sự nghiệp giáo dục thì nó cũng đáng giá.
Trao đổi.
“Sử dụng một trăm năm mươi điểm Bách Khoa đổi lấy kiến thức quốc họa.”
Lâm Phàm hơi khép mắt, ngón tay hơi run, sau đó trở lại bình thường. Sau khi mở mắt ra, gương mặt hắn nở nụ cười.
“Triệu Chung Dương, lái xe đi mua đồ với tôi nào!” Lâm Phàm đứng dậy nói, nói liền làm liền, không hề do dự chút nào.
“Mua gì thế?” Triệu Chung Dương tò mò hỏi.
“Dụng cụ vẽ tranh, mua xong đem đến Viện phúc lợi trẻ em.” Lâm Phàm cười nói, bây giờ hắn không còn đợi nổi nữa.
Bận rộn mãi đến tận chiều, Vương Minh Dương mang đến cho Lâm Phàm một chiếc xe chất đầy dụng cụ vẽ tranh ở phía sau, Triệu Chung Dương nhìn mà muốn choáng váng, cảm thấy chuyện này thật điên rồ, không biết Lâm Phàm muốn làm gì nữa đây.
Khi đến Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, Viện trưởng Hoàng nhìn những dụng cụ này cũng sững sờ, đến lúc biết Lâm đại sư muốn dạy bọn nhỏ vẽ quốc họa, bà cảm thấy khó mà tin nổi.
Nhưng nghĩ kỹ thì có thể hiểu được, có lẽ Lâm đại sư định tìm trò giải trí cho bọn nhỏ, dù sao những sở thích này cần bồi dưỡng từ nhỏ thì tốt hơn. Bên cạnh đó vẽ tranh có thể giúp tính tính người ta ôn hòa hơn, là một lợi ích rất lớn đối với bọn nhỏ.
Đối với một trăm năm mươi điểm Bách Khoa kia, hắn không hề cảm thấy tiếc chút nào mà ngược lại còn chắc chắn mình có thể kiếm lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận