Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 676: Lão già thích vẽ tranh

Hôm sau.
Buổi sáng làm xong mọi việc, Lâm Phàm dẫn theo Triệu Chung Dương đến Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn. Triệu Chung Dương còn trẻ tuổi, khỏe mạnh nên có thể giúp đỡ một tay.
Hôm qua Viện trưởng Hoàng làm theo chỉ thị của Lâm Phàm, phân phát cho bọn nhỏ mỗi đứa một phần dụng cụ. Dù bọn nó không quá giữ gìn đồ đạc nhưng rất nâng niu đồ của mình, nhất là những món được phát cho luôn được chúng giữ kè kè bên cạnh, không dám vứt lung tung. Khi chúng nghe tin sẽ được học vẽ, cả đám bắt đầu háo hức mong chờ.
Trong Viện phúc lợi trẻ em.
Lâm Phàm đứng trên bục giảng, nhìn bọn nhỏ ở bên dưới. Bây giờ hầu hết bọn nhỏ đã khôi phục lại. Tuy hiện vẫn còn dùng thuốc Trung y, dù biết thuốc có ba phần độc nhưng có thể bình phục thì tất cả đều xứng đáng. Huống chi không phải uống mãi, chỉ cần uống vài lần nữa là đủ.
Triệu Chung Dương cầm điện thoại, đứng bên cạnh bục giảng, mở chế độ livestream, tiêu đề cũng đã đặt xong: “Lâm đại sư dạy bọn nhỏ vẽ tranh.”
Trong phòng trực tiếp, các cư dân mạng sôi trào.
“Đậu phộng, Lâm đại sư đa tài đa nghệ thật nha! Vậy mà dạy bọn nhỏ vẽ tranh luôn. Tôi thấy mấy dụng cụ đó chính là muốn vẽ quốc họa rồi đấy.”
“Ghê gớm.”
“Không tệ, không tệ. Quả thật nếu học quốc họa thì nên bồi dưỡng từ tuổi còn thơ. Có thể trình độ Lâm đại sư không cao nhưng làm thầy giáo vỡ lòng cho bọn nhỏ chắc là cũng đủ rồi.”
“Lầu trên ra vẻ quá vậy? Nghe cách nói chuyện chắc trình độ của anh ghê gớm lắm hả?”
“Để mọi người chê cười rồi, trình độ của lão già này chỉ ở mức thành viên của Hiệp hội Quốc họa mà thôi.” (:P)
“Thôi đê, càng nói càng ố dề, còn Hiệp hội Quốc họa nữa chứ, ông tên gì nào?”
“Đào Thế Cương.”
“…”
“+1”
“Tôi mới tìm kiếm xong, đúng là đại sư nha. Ối mẹ ơi, anh Dương anh nhìn nè, nhân tài liên tục xuất hiện trong phòng trực tiếp của chúng ta nè, có đại sư quốc họa xem trực tiếp nữa đấy.”
Lúc này, trong một thư phòng cổ kính nào đó.
Một ông lão đang xem máy tính, bây giờ ông ta chuẩn bị vẽ tranh. Nhưng trước khi vẽ tranh theo xu hướng hiện đại của giới trẻ, ông ta tham gia vào xem trực tiếp. Trước giờ ông ta rất thích thằng nhóc sôi nổi này nên ông ta vẫn ẩn danh trong phòng trực tiếp của Triệu Chung Dương. Sau này, khi Lâm đại sư xuất hiện thì ông ta cảm thấy trên đời sao có người trẻ tuổi tài năng đến vậy, vì thế ông ta vẫn kiên trì ẩn danh, yên lặng theo dõi trực tiếp.
Bây giờ, chủ yếu do dính líu đến quốc họa nên ông ta mới bình luận hai câu, bình luận xong tiếp tục yên lặng, thỉnh thoảng khen thưởng để cổ vũ giới trẻ.
Còn về việc trình độ quốc họa của người thanh niên đó cao tới đâu, theo ông ta cảm thấy sẽ không cao. Dù sao quốc họa cần thời gian rèn luyện hơn nữa cần tâm trạng ổn định, thế nhưng bây giờ ông ta vô cùng ủng hộ thanh niên có thể dạy quốc họa cho bọn nhỏ, nhất là những đứa trẻ này thuộc Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Lão già thích vẽ tranh: “Khen thưởng một cái hỏa tiễn, cổ vũ.”
“Nếu có thời gian, tôi sẽ đi viện phúc lợi giúp bọn nhỏ cảm thụ quốc họa chân chính là như thế nào.”
Lúc này Triệu Chung Dương đang cầm điện thoại đưa cho Lâm Phàm xem, Lâm Phàm xem xong cười nói: “Cảm ơn đại sư đã khen thưởng hỏa tiễn, khi nào ông rảnh mời ông đến Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn tự mình dạy bọn nhỏ vẽ tranh nha, bây giờ tôi đành bêu xấu trước.”
Lão già thích vẽ tranh: “Không sao, không sao. Người trẻ tuổi yêu thích quốc họa là chuyện đáng mừng. Tôi rất ủng hộ. Nếu sau này cậu có gì thắc mắc trong lĩnh vực quốc họa có thể nhắn tin riêng cho tôi, tôi sẽ giải thích cho cậu hiểu.”
Lâm Phàm cười nói: “Cảm ơn.”
Đúng lúc này, bọn nhỏ reo hò: “Lão sư, tụi con muốn vẽ.”
Lâm Phàm mỉm cười, dù còn đến ba mươi đứa trẻ có thân thế khiếm khuyết nhưng còn tay nên vẫn có thể tham dự được, nhờ đó mà bọn chúng không cảm thấy bị tách biệt với đám đông.
“Được rồi, bây giờ để lão sư vẽ một bức tranh cho các con xem nha, các con có đồng ý không nào?” Lâm Phàm cười nói.
Bọn trẻ hoan hô: “Đồng ý!”
Triệu Chung Dương lặng lẽ đến bên cạnh Lâm Phàm: “Anh Lâm, anh vẽ quốc họa được luôn hả?”
Lâm Phàm cười nhẹ: “Có biết chút đỉnh, sơ sơ, đại khái thôi.”
“Em biết mà, nếu anh vẽ tranh cũng giỏi nữa thì hù người ta chết mất.” Triệu Chung Dương nói, bây giờ cậu ta đã rõ kỹ năng Lâm đại sư có không chỉ một hai thứ mà là quá nhiều, nhiều lắm, nhiều đến mức cậu ta không chịu đựng nổi. Anh nói thử xem sao có người sao lại lợi hại đến vậy chứ?
Bọn nhỏ ở bên dưới lẳng lặng đứng chờ, cực kỳ mong đợi. Lâm Phàm hỏi: “Các con muốn lão sư vẽ gì nào?”
Qua quá trình điều trị, cậu nhóc mập mạp đã khỏe mạnh hơn, nó lau nước mũi nói: “Ultraman.”
“Ultraman xấu lắm, con muốn con hổ cơ.”
“Con muốn thấy núi.”
“Con muốn thấy biển rộng.”
Bọn nhỏ tranh cãi nhau, đứa nào cũng có phong cách mình yêu thích.
Những người trong phòng trực tiếp nở nụ cười.
“Ha ha, cười chết mất. Lần này Lâm đại sư xui rồi, giả vờ cao thâm không ngờ thành bao cỏ. Những đứa nhóc này thật tinh nghịch, yêu cầu quá cao cấp rồi.”
“Không biết Lâm đại sư sẽ vẽ gì nhỉ, theo tôi biết, dường như Lâm đại sư không có vẽ tranh nha.”
“Hình như vậy, nhưng dù sao đi nữa tôi cũng đánh giá cao Lâm đại sư, bây giờ rất hiếm gặp người có tâm như Lâm đại sư.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận