Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 831: Nhờ Trịnh Lão hỗ trợ

“Để tôi nghĩ đã, cứ giao chuyện này cho tôi.” Lâm Phàm nói.
Viện trưởng Hoàng gật đầu, bà ta luôn luôn đặt chuyện của Viện phúc lợi lên hàng đầu, mỗi đứa trẻ ở đây giống như con ruột của bà ta vậy, cả đời này bà ta đều dâng hiến cho nơi này.
Trong phòng vẽ.
Thật ra đây cũng chẳng phải phòng vẽ chính quy gì, chỉ có vài chiếc bàn ghép lại với nhau, cơ sở vật chất bên trong cũng rất đơn giản. Thế nhưng lúc này Lâm Phàm đang đứng trên bục giảng hướng dẫn đám trẻ vẽ Quốc họa.
Dạy người lớn còn dễ dàng nhưng dạy bọn trẻ rất vất vả, cần phải chỉ bảo dần dần từng bước một.
“Chú Lâm ơi, con vẽ xong một bức rồi.” Một cô bé buộc bím tóc hai bên cầm bức tranh nhảy nhót về phía Lâm Phàm, sau đó mong chờ nhìn chú Lâm, dáng vẻ rất muốn muốn được khen thưởng.
Lâm Phàm nhìn bức tranh rồi khẽ vuốt cằm, nhất thời hắn không hiểu bức tranh này lắm nhưng trước mặt đứa trẻ chắc chắn không thể nói vậy được, vì vậy hắn nói: “Tiểu Viện Viện, bức tranh này cháu vẽ gì thế?”
Cô bé này có gương mặt bầu bĩnh sạch sẽ kèm đôi mắt to tròn. Lúc giải cứu cô bé từ tay bọn buôn người, cô bé rất xanh xao. Thế nhưng từ khi được điều dưỡng tại Viện phúc lợi sức khỏe cô bé cũng đã được hồi phục nên hiện giờ trông rất dễ thương.
Tiểu Viện Viện chỉ vào đốm đen trên bức tranh rồi nói: “Đây là ngôi sao, đây là cây, còn đây là cỏ…”
Lâm Phàm nhìn không hiểu, không phải hắn không biết gì về vẽ tranh mà cỏ này còn cao hơn cả cây, điều này đúng là không khoa học mà: “Tiểu Viện Viện, cỏ rất thấp chứ sao lại cao hơn cây thế này?”
“Chú Lâm, đó là vì cỏ còn chưa lớn, nếu nó lớn rồi thì nhất định sẽ cao hơn những cây trưởng thành nữa nha.” Tiểu Viện Viện nói.
“Vậy cái dấu tròn đen sì này là gì thế?” Lâm Phàm cũng không nhìn ra, đây không phải do hắn tài sơ học thiển mà hắn thật sự không hiểu được.
“Đây là cục đá, một cục đá rất lớn, rất lớn luôn.” Tiểu Viện Viện huơ huơ tay, dù sao thì đây chính là một hòn đá rất lớn.
Lâm Phàm gật đầu: “Không tệ, không tệ, con vẽ rất đẹp, rất có phong cách trừu tượng.”
Tiểu Viện Viện nhận được lời khen thì vui vẻ cười tươi, sau đó đó lại trở về chỗ của mình tiếp tục vẽ nốt bức tranh trừu tượng khác.
Những bạn nhỏ khác thấy Tiểu Viện Viện được khen ngợi cũng vội vàng thể hiện, đám nhóc cầm tác phẩm của mình đưa cho Lâm Phàm xem.
Lâm Phàm nhẫn nại xem, có thể nói, nếu trong mười bức tranh xem hiểu được một nửa đã không dễ dàng rồi. Cũng không biết đám trẻ nhìn nhận sự vật như nào, sao hình thức thể hiện ra lại kì cục như này.
Lúc đầu hắn tưởng hình vẽ là một cái cây lớn, nhưng thật không ngờ đó là một người.
Trừu tượng, thật sự quá trừu tượng.
“Hầy.” Lúc này Lâm Phàm có chút yên lặng, hắn đang nghĩ đến một chuyện.
“Có rồi.” Lâm Phàm mỉm cười sau đó quay ra nói với Hàn Lục: “Cậu trông đám nhóc một lát, tôi đi ra ngoài.”
Bên ngoài.
Lâm Phàm gọi điện cho Trịnh Trọng Sơn, điện thoại được kết nối.
“Lão Lâm à, cậu như này không đúng rồi nha, mấy ngày trước chúng tôi đến Thượng Hải tìm cậu vậy mà cậu lại không có ở nhà. Sau đó tôi mới biết cậu đi khám bệnh từ thiện, gọi điện thoại cho cậu mà cậu không bắt máy?” Ông Trịnh nói.
Đúng lúc Lâm Phàm rời Thượng Hải thì bọn họ đến, hơn nữa họ đến Thượng Hải là muốn cảm ơn Lâm Phàm thật tử tế, nhưng không ngờ hắn lại không ở nhà.
Lâm Phàm xấu hổ nói: “Lão Trịnh, thật xin lỗi, có thể tôi không chú ý điện thoại. Nhưng trước tiên đừng nói chuyện này, tôi muốn nhờ ông một việc.”
Ông Trịnh cười đáp: “Cậu nói đi, có chuyện gì?”
“Ông có biết cái người phụ trách Wechat không? Ông thấy đấy tôi cũng không quen người ta mà ông lại có nhiều mối quan hệ ở Thủ đô, có thể giới thiệu một chút không, tôi muốn nhờ người này giúp một việc ?”
Ông Trịnh không biết Lâm Phàm muốn làm gì nhưng vẫn nói: “Wechat à, cái này thì tôi không biết. Cậu đợi một lát, đúng lúc con trai tôi ở đây, để nó nói với cậu, đều là người trẻ tuổi có thể hiểu ý nhau hơn một chút, chứ cậu nói tôi cũng không biết. Nhưng cậu yên tâm, dù quen biết hay không, chỉ cần hắn ở Thủ đô thì tôi sẽ sắp xếp cho cậu gặp mặt.”
Lâm Phàm bật cười, nói: “Lão Trịnh, cảm ơn ông nhiều.”
“Có gì đâu, nếu muốn cảm ơn cũng là chúng tôi cảm ơn cậu, cậu chính là ân nhân của gia đình tôi.” Ông Trịnh nói: “Được rồi, tôi chuyển điện thoại cho con trai tôi, cậu hỏi nó đi, cậu cứ gọi nó Tiểu Trịnh là được.”
Trịnh Hải Phong rất biết ơn vị Lâm đại sư này, con trai Tiểu Bảo của hắn có thể khỏe lại đều là nhờ phúc của Lâm đại sư. Sau đó hắn nghe điện thoại, giọng nói tràn đầy cảm kích nói: “Lâm đại sư, tôi là Trịnh Hải Phong, về chuyện của Tiểu Bảo con tôi, vợ chồng tôi thay mặt cảm ơn anh rất nhiều.”
Lâm Phàm cười, nói: “Không cần khách khí. Chuyện này, Tiểu Trịnh à, tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu có quen người phụ trách Wechat không? Tôi muốn nhờ người này chút việc.”
Trịnh Lâm Phong đáp: “Cái này thì tôi không biết, nhưng người này có phải ở Thủ đô không?”
Lâm Phàm nói: “Tôi vừa mới tra ở trên mạng, người này tên Trương Long, đúng là đang ở Thủ đô.
“Vậy dễ rồi, Lâm đại sư anh đợi tôi nửa tiếng, sau đó tôi sẽ gọi lại cho anh, tôi đi bảo người mời ông ta tới.”Trịnh Hải Phong nói, chỉ cần người đó ở Thủ đô, cho dù là ai thì anh ta đều có thể mời đến, anh ta cũng không hỏi Lâm đại sư có chuyện gì.
Lâm Phàm toát mồ hôi hột, thế này cũng hơi quá rồi, không nói lời nào thì đã mời người ta đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận