Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 231: Trang bách khoa thứ tư

Lúc này, chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của phó hội trưởng Quách: “Anh lập tức quay trở lại phía sau sân khấu cho tôi, tôi ở đây đợi anh!”
Vương Văn Kiệt: “...”
...
Ngày hôm sau.
Tin tức lại trở lên sôi động.
“Bài phát biểu thật động trời, chúng tôi muốn cơ hội được công bằng mà không phải là sự đồng cảm!”
“Sự công bằng của một nhóm trẻ em bị quyền lực bóp nghẹt!”
“Lâm lão sư chính nghĩa vì những đứa trẻ!”
“Cao thủ chân chính lại ra tay, một chưởng khiến mọi người khiếp sợ!”
“Khách nước ngoài đều bị dọa cho ngây người, hô to công phu...công phu!”
...
Trên mạng.
“Thật đáng sợ, đây chính là bản lĩnh chân chính, tôi vỗ bàn nhà mình mười mấy lần mà chỉ đỏ hết cả tay!”
“Lợi hại, thực sự là quá lợi hại, khiến người khác vô cùng sợ hãi!”
“Mẹ kiếp! Từ giờ tôi chính là fan cứng của người này, thật sự là cảm động lòng người!”
“Tuy rằng đây chỉ là một buổi biểu diễn, nhưng khi xem nó, tôi đã khóc rất nhiều. Những đứa trẻ này cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, tôi cảm thấy đây chính là nụ cười đẹp nhất thế gian!”
“Nếu như không có người này xuất hiện, ở dưới sân khấu, những đứa trẻ kia sẽ như thế nào? Sợ rằng đây sẽ là bóng đen trong cuộc đời bọn chúng!”
“Không hiểu tại sao người đó vẫn được lên chức hội phó vậy? Thật kinh tởm!”
“Đập vỡ cái bàn không đáng sợ, đập vỡ đá khi tức giận cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là một chưởng nhìn rất hời hợt vậy mà lại có hiệu quả đến thế. Nếu như đập thẳng lên người, kết quả sẽ như thế nào?”
“Đừng nói gì khác, sự tồn tại của người này rất đáng để kính trọng!”
“Không sai, vì có một chút quan hệ với những đứa nhỏ mà dám lên sân khấu vạch trần tất cả, dựa vào sự dũng cảm này rất xứng đáng để chúng ta kính phục!”
...
Hội diễn hôm qua vốn không có chuyện gì lớn, nhiều lắm thì cũng lộ ra một chút ánh sáng trên cá trang video mà thôi. Thế nhưng vì có Lâm Phàm tham gia nên có tính tin tức cực mạnh, các phương tiện truyền thông lớn mới thi nhau đưa tin.
Nội dung bên trong có liên quan đến tàn tật, võ thuật, tấm màn đen,... những từ ngữ rất hot dạo gần đây.
Liên đoàn người khuyết tật lần này cũng gửi công văn kháng nghị về việc hiệp hội võ thuật không công bằng với những đứa trẻ đó.
Cư dân mạng đang phẫn nộ với hiệp hội, phẫn nộ vì sự bất công của bọn họ.
Càng nhiều hơn chính là, những đứa trẻ này trong mắt cư dân mạng chính là các nhóm người yếu thế, đáng để bọn họ bảo vệ.
...
Phố Vân Lý.
Lâm đại sư!
“Thần Côn, tôi xin ông đấy, bây giờ ông mau lập tức ra ngoài chạy một vòng, không có điện thoại của tôi thì ông đừng quay lại!”
Hiện tại Lâm Phàm đang rất vội, vội đến mức sắp khóc.
Bách khoa toàn thư này muốn hại người rồi!
Nhiệm vụ ở trang thứ ba đã hoàn thành, hơn nữa âm thanh nhắc nhở cũng phát ra lúc hắn đến cửa hàng.
Bây giờ hắn đang sợ hãi, nhất là khi Điền Thần Côn đang đứng ởtrước mặt mình.
Điền Thần Côn vẻ mặt ngây ngô, rất vô tội hỏi: “Sao vậy? Sao tôi phải ra ngoài chạy một vòng chứ?”
Lâm Phàm vội nói: “Ông mau chạy ra trước đi!”
Điền Thần Côn hoài nghi: “Không phải chứ, cậu nói rõ ra xem rốt cục là có chuyện gì nào? Nếu không tôi ra ngoài cũng không biết làm gì á?”
Lâm Phàm: “...”
Không kịp nữa rồi.
Lâm Phàm rất quen thuộc với âm báo của Bách Khoa Toàn Thư, sau khi nghe tiếng nhắc nhở của Bách Khoa Toàn Thư, hắn đã biết mình lại dính bẫy rồi.
“Nhiệm vụ trang tri thức thứ ba hoàn thành, điểm Bách Khoa tăng thêm 20 điểm.”
“Mở ra trang tri thức thứ tư, vì đây là trang tri thức thứ tư nên lựa chọn sở trường tương quan với người bên cạnh ký chủ.”
“Điền Hán Danh vô cùng sùng bái ký chủ, bởi vậy mở ra trang tri thức phân loại nhỏ - kỹ năng Mở Khóa.”

Lâm Phàm muốn cào sàn nhà!
“Kỹ năng Mở Khóa” Không phải là đang đùa tôi đấy chứ?
“Tuyên bố nhiệm vụ: Nhiệm vụ vẫn như cũ, trở thành Lâm đại sư tiếng tăm lừng lẫy.”
“Ban thưởng nhiệm vụ: điểm Bách Khoa + 20, có thể mở ra trang tri thức thứ năm.”
“Chú ý: Vì đã mở ra trang tri thức phân loại nhỏ nên không cần tập trung vào, chỉ cần tập trung vào tri thức ngành nghề đang làm.”
Điểm Bách Khoa: 98 điểm.

Toàn thân Điền Thần Côn rùng mình một cái: “Lạnh quá, sao trời hôm nay lạnh thế nhỉ?”
Ngô Thiên Hà cảm giác vẻ mặt Lâm đại sư hơi kỳ lạ: “Lâm đại sư, ngươi không sao chứ?”
Lâm Phàm đỡ trán, khoát khoát tay, cảm giác bị nghẹn họng không thể nói nên lời, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thần Côn…”
Điền Thần Côn đáp: “Sao thế?”
Lâm Phàm: “Đi công viên với tôi, tôi muốn luyện với ông một chút.”
Điền Thần Côn nghe xong thì hoảng sợ: “Ui cha, đừng vậy mà, tôi là người mong manh dễ vỡ, không thể chịu nổi đâu.”
Lâm Phàm sợ nhất chính là Bách Khoa Toàn Thư lấy sở trường của Điền Thần Côn làm cơ sở chọn lựa, bởi vì Điền Thần Côn trải qua quá nhiều công việc tạp nham. Không phải làm nhân viên vệ sinh thì cũng là nhân viên bán hàng, mấy cái này sẽ hại hắn lên bờ xuống ruộng mất thôi.
Cũng còn may.
Ít nhất vẫn là kỹ năng mở khóa.
Nếu như là việc chà sàn nhà, hắn sợ mình sẽ không kềm được mà “đập chết” Điền Thần Côn.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, không thể nào làm lại từ đầu nữa.
Mở Bách Khoa Toàn Thư ra.
Điểm Bách Khoa: 98 điểm.
Nhiệm vụ này hơi phức tạp, dùng cái kỹ năng mở khóa này làm sao trở thành Lâm đại sư tiếng tăm lừng lẫy được đây?
Điền Thần Côn hoang mang nhìn Lâm Phàm: “Rốt cuộc là sao? Có phải đã xảy ra chuyện lớn rồi không?”
Tim Lâm Phàm rỉ máu: “Ừm, chuyện rất lớn.”
Điền Thần Côn: “Tiếc thật, chắc chắn tôi không giúp được rồi.”
Trải qua chuyện thê thảm lần này, hắn thề với trời, lần tiếp theo bảo đảm tránh xa Điền Thần Côn ra, tuyệt đối không để ông ta gieo rắc tai họa cho mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận