Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 728: Chỉ điểm vẽ tranh

"A!"
Đột nhiên, phụ nữ mang thai lộ ra vẻ đau đớn. Cô ta ôm bụng, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên từ giữa hai chân chảy ra một tia nước.
Người chung quanh nhìn thấy cảnh này lập tức bị dọa ngây người. Bọn họ không ngờ sẽ có phụ nữ mang thai đột nhiên ngã xuống trước bức tranh này.
Trong đám đông, một người đàn ông vội vã chạy đến hỏi: "Cô gái, chuyện gì xảy ra vậy?"
Người phụ nữ mang thai đau đớn nói: "Tôi không biết, tôi nhìn bức tranh này thì trong lòng dao động quá lớn, bây giờ đau bụng thế này tôi nghĩ là tôi sắp sinh rồi.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, lấy ra giấy chứng nhận làm việc: "Các vị, tôi là bác sĩ. Hiện tại người phụ nữ này sắp sinh, có ai hiểu biết về đỡ đẻ thì nhanh đến giúp đỡ tôi một tay.”
Những người xung quanh đều nhìn nhau ngơ ngác, để cho bọn họ ngắm tranh thì được chứ làm sao họ biết về phương diện này được.
Lúc này, một cô gái và một người đàn ông đi ra: "Tôi biết."
“Tôi cũng biết."
Khi bảo vệ tới, nhìn thấy một vũng nước trên mặt đất, cũng sửng sốt: "Bị vỡ ối sao?"
Người đàn ông gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã gọi điện thoại gọi xe cứu thương. Tuy nhiên bây giờ phải đỡ đẻ, nếu không cả mẹ và con đều sẽ gặp nguy hiểm. Phiền các anh tìm cho tôi một ít vải, ngăn cản lại người xung quanh. À, nếu có nước ấm thì mang đến đây luôn.”
Người xung quanh vội vàng tránh ra. Phát sinh loại chuyện này, bọn họ cũng không có đứng vây xem, phòng ngừa ảnh hưởng đến hiện trường. Các bảo vệ cũng gặp phải tình huống này lần đầu tiên nên hơi luống cuống tay chân.
Mấy người trẻ tuổi xung phong đi ra, xé rèm cửa sổ chung quanh xuống, sau đó giơ lên cao: "Bác sĩ, anh cố lên, chỗ này cứ giao cho chúng tôi."
Bác sĩ nam gật đầu: "Được! Cảm ơn các cậu."
“A!”
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, mọi người nghe xong đều hoảng hốt.
Người phụ trách an ninh nhanh chóng đi ra phía sau, thông báo cho Nguyệt Thu Cư Sĩ.
Nhưng khi ra ngoài, người phụ trách lại bị người canh giữ ở cửa ngăn lại.
"Nơi này anh không được phép vào, bây giờ bên trong đang có việc."
Người phụ trách khẩn trương nói: "Không phải, bên ngoài xảy ra chút chuyện, cần Nguyệt Thu đại sư giải quyết.”
Người canh giữ ở cửa do dự một lát rồi mở cửa, để cho người phụ trách này đi vào.
Mà lúc này, trong phòng.
Lâm Phàm đứng ở bàn vẽ, cầm bút vẽ đang vẽ một bức tranh xuất sắc khác.
Người phụ trách vừa chuẩn bị mở miệng thì đã bị Nguyệt Thu Cư Sĩ trừng mắt, ý bảo anh ta câm miệng.
Lâm Phàm đang vẽ, không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt mở miệng nói: "Đi ra ngoài, bất cứ chuyện gì cũng không nên quấy rầy tôi.”
Người ở trong phòng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Thu Cư Sĩ, giống như đang nói bảo ông ấy nhanh chóng đi kêu người kia đi ra ngoài, đừng quấy rầy Lâm đại sư sáng tác.
Nguyệt Thu Cư Sĩ trừng mắt nhìn người phụ trách một cái, giơ tay lên bảo anh ta đi ra ngoài.
Người phụ trách có chút bất đắc dĩ. Nhưng anh ta không có biện pháp, chỉ có thể đi ra ngoài.
Ánh mắt Lâm Phàm khẽ nâng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Bên ngoài.
Giọng hét của phụ nữ mang thai thật sự dọa người, người xung quanh đều luống cuống tay chân, có người trẻ tuổi xung phong đi ra che chắn hiện trường. Bọn họ không nghĩ tới đi ra sẽ gặp phải loại chuyện này. Nhưng bây giờ, họ gặp chuyện bất bình phải ra tay tương trợ.
Sau đó họ nhìn về phía nơi bị rèm cửa sổ ngăn cách, không biết tình hình bên trong rốt cuộc như thế nào.
Nhưng nghe tiếng như vậy chắc chắn rất nguy hiểm, chỉ hy vọng mẹ con bình an.
Bên trong rèm cửa.
Người phụ nữ nửa ngồi xổm ở đó, mặt không chút thay đổi, cố ý phát ra tiếng kêu thảm thiết. Sau đó yên lặng gật đầu với hai người bên cạnh, bắt đầu trộm long tráo phượng.
Bên trong phòng.
Mọi người nhìn kiệt tác trên bàn đang dần hoàn thành, không khỏi gật đầu khen ngợi, nhưng đều không phát ra một chút âm thanh nào. Bọn họ sợ quấy rầy Lâm đại sư suy nghĩ, mà dẫn đến kiệt tác thay đổi không hoàn hảo.
Nguyệt Thu Cư Sĩ nhìn tác phẩm trước mắt, trong mắt hiện lên sự vui vẻ. Ông ấy biết bức tranh này sẽ lại là một bức tuyệt thế xuất sắc. Thực sự không biết Lâm đại sư luyện tập làm sao mà lại có được kỹ xảo hội họa này, nhất là khí thế thần vận này, lại càng không giống người bình thường. Tuy nói bức tranh còn chưa hoàn thành, nhưng đã dần dần có hàm súc.
Đào Thế Cương sở trường là tranh sơn thủy, mà bây giờ Lâm đại sư vẽ chính là tranh sơn thủy. Điều này đối với Đào Thế Cương mà nói chính là may mắn, xem ra Lâm đại sư có không ít kỹ thuật vẽ tranh mà ông ấy chưa từng thấy qua. Ông ta rất muốn hỏi nhưng muốn nói lại thôi, không muốn quấy rầy Lâm Phàm.
Có điều lúc này Lâm Phàm đang toàn tâm toàn ý, đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên mở lời nói: “Đây là một số phương pháp cần lưu ý, như điểm giới tự, điểm thuỳ đằng, điểm mễ, điểm rêu. Mà trong đó điểm rêu chính là thứ quan trọng nhất trong bức tranh.”
(Các phương pháp vẽ mình chỉ nêu tên thôi không giải thích nha, cái này khá phức tạp nên mình không giải thích được.)
“Quan trọng như thế nào?” Đào Thế Cương không nhịn được hỏi, nhưng sau đó lại im lặng, dường như là cảm thấy bản thân đang làm phiền Lâm đại sư vẽ tranh.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng: “Điểm ở trong kỹ thuật vẽ tranh sơn thủy khi vận dụng cần chú ý đường vẽ luôn ở trung tâm, bút hạ xuống phải dứt khoát lưu loát. Cần chút cứng rắn có lực, bình ổn, giống như là ‘đá ở trên đỉnh cao rơi xuống’ đồng thời cũng cần giống như gà mổ thóc có sự thả lỏng, có tiết tấu. Đồng thời cần chú ý đậm nhạt, biến hóa một cách hợp lý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận