Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 567: Thu Đao Chặt Cá quá thê thảm (2)

Thu Đao Chặt Cá nghe thấy giọng nói thì không dám quay đầu lại, bởi vì hắn ta không muốn người khác biết mình chính là u Bách Kỳ từng phong độ nhanh nhẹn kia. Huống hồ hắn ta đã nghĩ, dựa vào dáng người hiện tại chắc không ai nhận ra hắn ta được.
Nhưng khi có một bàn tay chụp lên vai hắn ta thì Thu Đao Chặt Cá trợn tròn mắt, mình đã biến thành thế này rồi mà vẫn có người nhận ra, sao có thể như thế được chứ. Sau đó hắn ta hít sâu một hơi, giữ vững nụ cười mà hắn ta cho là thân thiện nhất mà xoay người lại, lúc nhìn thấy người kia hắn ta cũng sửng sốt: “Ồ, cậu là Trương Mộng Quân.”
Trương Mộng Quân cười, ánh mắt nhìn Thu Đao Chặt Cá từ trên xuống dưới: “Bách Kỳ, mấy năm không gặp cậu lại mập ra thêm nhiều rồi đó.”
Thu Đao chặt cá xấu hổ gật đầu: “Tôi mập thành thế này rồi sao cậu vẫn nhận ra được vậy?”
“Nhìn lỗ tai cậu đó, lỗ tai cậu vẫn lớn vậy mà, liếc mắt một cái đã biết là cậu rồi. Còn đứng ở đây làm gì, mau vào trong thôi.” Trương Mộng Quân cười nói.
Thu Đao Chặt Cá không muốn nhiều lời nữa, giờ phút này hắn ta đã có ý nghĩ muốn rút lui rồi: “Cậu vào trước đi, tôi đợi chút rồi vào.”
Trương Mộng Quân gật đầu: “Vậy thôi, cậu vào sớm chút, lần này Giai Tuệ kết hôn, bạn học đều tới cả. Nhiều năm không tụ tập thế này chắc chắn phải chơi một bữa tưng bừng luôn.”
Thu Đao Chặt Cá gật đầu: “Được, tôi chờ chút nữa rồi vào.”
Hắn ta thấy hình như Trương Mộng Quân không kinh ngạc gì đối với dáng người bây giờ của mình nên trên mặt cũng lộ ra một nụ cười tự tin. Hay tuy là mình có béo lên một chút, nhưng khí chất vẫn như trước kia?
Nghĩ như thế, Thu Đao Chặt Cá không khỏi tự tin lên, sau đó bước vào trong khách sạn. Sau khi vào thang máy lên lầu ba hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng, gom đủ dũng khí, lấy tiền mừng ra, dùng ánh mắt bình tĩnh đối mặt với mối tình đầu. Ôm một cái cuối cùng, đồng thời cùng Vũ Hào Vân nói mấy lời chân thành, bảo hắn đối xử tốt với Giai Tuệ.
Mà khi tới chỗ rẽ, Thu Đao chặt cá đột nhiên dừng bước, bởi vì đằng xa truyền tới một số lời nói không quá hài hòa.
Trương Mộng Quân: “Tôi mới gặp u Bách Kỳ ở dưới lầu, chỉ sợ mấy người không tin được đâu.”
Mọi người: “Không tin được cái gì cơ?”
Vũ Hào Vân: “Tôi cũng không biết Giai Tuệ gọi anh ta tới đây làm gì nữa.”
Lưu Giai Tuệ: “Thật ra cũng không có ý gì khác, em chỉ muốn cho anh ta biết giờ em đang sống tốt thôi.”
Trương Mộng Quân: “Ánh mắt của Giai Tuệ vẫn tốt chán, chỉ sợ mấy người không biết thôi, ban nãy lúc tôi thấy u Bách Kỳ ở dưới lầu tôi cũng không dám tin. Bây giờ hắn ta béo như con lợn vậy, tôi thấy ít nhất phải 300 cân, mấy người có tưởng tượng được không?”
Mọi người: “Không thể nào, có nói quá không đó?”
Trương Mộng Quân: “Nói quá cái gì, tôi nói thật đó, thật sự béo phát sợ luôn. Đợi lát nữa người lên tới rồi mọi người đừng có cười cậu ta, cứ coi như không biết đi, không thì cậu ta sẽ bị đả kích mất. Hồi nãy lúc ở dưới tôi cũng nhịn dữ lắm mới không lộ vẻ mặt khiếp sợ đó.”
Thu Đao Chặt Cá đứng ngay góc cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng đầy nước mắt nước mũi. Hắn ta biết tất cả là do bản thân suy nghĩ nhiều mà thôi, nhưng hắn ta thật sự không ngờ là bị bọn họ cười nhạo như vậy.
Đột nhiên Thu Đao Chặt Cá quay đầu chạy như điên ra ngoài, hắn ta không chịu nổi nữa, thà làm rùa đen rút đầu đụng chuyện bỏ chạy còn hơn để mối tình đầu nhìn thấy bản thân mình bây giờ.
“u Bách Kỳ.” Một giọng nói vang lên sau lưng.
Thu Đao Chặt Cá dừng bước, sau đó đầu lưỡi vừa động, trực tiếp nuốt nước mắt nước mũi vào bụng, sắc mặt khôi phục về vẻ bình thường, hắn ta quay đầu:
“Cái gì?”
Trương Mộng Quân: “Mọi người đều đang ngoài cửa chuẩn bị chụp ảnh chung với cô dâu và chú rể đó, còn thiếu mỗi cậu thôi.”
Mặt Thu Đao Chặt Cá vẫn còn hơi đỏ, nhưng cũng không quá rõ khiến Trương Mộng Quân nghi ngờ hỏi: "Sao mặt cậu đỏ vậy? Đi thang máy mà cũng mệt nữa à, không phải tôi có ý gì chứ cậu cũng nên giảm cân đi.”
Vừa nói tới giảm cân là trong lòng Thu Đao Chặt Cá lập tức đau đớn, sau đó xấu hổ cười: "Gần đây tôi có giảm cân mà, cũng có hiệu quả tốt lắm.”
Trương Mộng Quân ngược lại không nói thêm cái gì, chỉ lôi kéo u Bách Kỳ sang một bên.
Trong lòng của Thu Đao Chặt Cá bây giờ thực sự không được bình tĩnh, anh ta có cảm giác bản thân sắp bị lộ, anh ta không biết lát nữa lúc gặp Lưu Giai Tuệ rồi bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì.
Trương Mộng Quân nói với mọi người: "Bách Kỳ tới rồi, tới rồi…”
Thu Đao Chặt Cá chịu đựng sự xấu hổ trong lòng, lúc anh ta theo lời thông báo mà xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người nhất thời nhịn không được mà bật cười ‘xì’ một tiếng.
Vũ Hào Vân còn kinh ngạc mà nói: “Thế này cũng béo quá rồi đó, người ta bảo ‘tạm biệt ba ngày thì phải nhìn với cặp mắt khác xưa’, tuy nhiều năm không gặp nhưng thay đổi thế này cũng quá dữ dội rồi đó.”
Lưu Giai Tuệ véo Vũ Hào Vân, để hắn ta đừng nói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận