Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1140: Anh có suy nghĩ qua cảm nhận của tôi không?

“Không biết, tâm trạng có chút không đúng cho lắm.”
“Tên kia là ai, hình như Lương thiếu gia quen hắn.”
Lương Hồng Thiên vươn tay ra, hô hấp bắt đầu dồn dập: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì, tôi đắc tội gì với anh mà anh lại đối xử với tôi như vậy. Chuyện mấy ngày trước cũng không có thành mà, anh có nhất thiết phải làm như thế không? Đánh thì cũng đã đánh, còn đánh liên tiếp mấy ngày, anh có suy nghĩ qua cảm nhận của tôi hay không?”
Lâm Phàm kinh ngạc ồ một tiếng, đột nhiên phát hiện tình huống có chút không đúng.
Lương Hồng Thiên tâm trạng đang kích động rất lớn, gào lên: “Đúng là tôi đã sai, tôi muốn chuốc rượu cô gái kia say, tiếp đó sẽ đi thuê phòng. Nhưng mà tôi có làm xong đâu? Tôi cũng không có làm cái gì mà. Tôi cũng không muốn sau này làm gì cô ta cả, trên thế giới này còn có rất nhiều cô gái, tôi cũng không muốn để ý một cô gái làm gì. Ở trong nhà tôi bị người nhà đè đầu cưỡi cổ, ở bên ngoài thì bị anh đánh, anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không. Anh nói cho tôi biết đi, cuối cùng là anh muốn thế nào. Hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, anh muốn cho tôi mất mặt thì anh cứ nói, tôi sẽ tự mình đánh mình không được sao?”
Nói đến đây thì hốc mắt của Lương Hồng Thiên đỏ ửng lên, nước mắt chảy ra ào ào.
Gã ta không nghĩ rằng bản thân lại bị như vậy, cái tên này giống như âm hồn không tan. Mỗi lần điều khiến gã mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè.
“Anh nói xem, tôi tự đánh tôi không phải là được rồi sao? Tôi chỉ cầu xin anh sau này tha cho tôi có được không?” Lương Hồng Thiên gào lên một cách thảm thiết.
Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, điều này không giống so với suy nghĩ của hắn, sau đó hoài nghi nói: “Sau ngày hôm đó, anh không nghĩ tới việc báo thù hay sao? Hoặc là Bá vương ngạnh thượng cung?”
Lương Hồng Thiên hô hấp càng ngày càng nhanh: “Anh nói cái gì, đây là thủ đô không phải là rừng sâu núi thẳm, Bá vương ngạnh thượng cung? Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi hay sao, đó là phạm tội đó anh có hiểu không? Nhiều cô gái như vậy tôi có cần vì một người mà mù quáng báo thù hay không? Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì, anh nói với tôi đi. Lương Hồng Thiên tôi hôm nay cũng không cần thể diện, tôi bảo đảm làm cho anh hài lòng...’
Càng nói càng cảm thấy đau lòng.
“Con mẹ nó!” Lâm Phàm đột nhiên phát hiện hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lúc này Lâm Phàm đi tới trước mặt Lương Hồng Thiên duỗi tay ra, ngay lập tức dọa cho Lương Hồng Thiên sắc mặt tái nhợt, nhưng bàn tay trong tưởng tượng không đến mà chỉ đặt lên vai gã.
“Haizz, Lương thiếu gia, xin lỗi nhé. Là do tôi nghĩ nhiều rồi, tôi tát vào mặt anh bao nhiêu ngày như vậy, sau này tôi không đánh anh nữa, anh không trách tôi đấy chứ?” Lâm Phàm nhìn đối phương nói, bây giờ nghĩ lại hình như đúng thật là có hơi quá trớn.
Lương Hồng Thiên ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn Lâm Phàm: “Không phải anh vẫn luôn cho rằng tôi sẽ báo thù sao? Hoặc là Bá vương ngạnh thượng cung sao?”
Lâm Phàm rất muốn nói không phải, nhưng nghĩ một chút cũng gật đầu: “Ừm.”
Lúc này, Lương Hồng Thiên đau lòng rơi nước mắt: “Tôi thật sự không có nghĩ tới chuyện này.”
Lâm Phàm vỗ nhẹ: “Bây giờ tôi biết rồi, anh đừng quá đau lòng, mặt không còn đau đấy chứ.”
“Anh đừng để ý đến tôi nữa, thực sự chuyện hôm nay đến đây là kết thúc có được không. Sau này anh nhìn thấy tôi coi như không quen biết, tôi cũng coi như không quen biết anh. Tôi thực sự sợ rồi, tôi từ nhỏ đến lớn trước giờ chưa từng trải qua loại truyện như này. Còn nữa sau này anh có thể bớt đọc tiểu thuyết được không, ở đây là thủ đô chứ không phải nông thôn, cũng không phải là chuyện mấy chục năm trước nữa rồi. Tôi mới có hai mươi hai tuổi, anh bảo tôi… tôi làm sao báo thù được người khác, đôi khi nói có chút tàn nhẫn tôi cũng không thể. Tôi lại không làm ra hành động thực tế gì.” Lương Hồng Thiên tâm trạng bị kích động rất lớn, lúc nói kích động càng nghẹn ngào.
“Tôi đảm bảo, sau này tôi không chuốc say cô gái nào nữa được chưa? Anh tránh xa tôi ra một chút, tôi thực sự rất sợ anh...”
Nhìn bộ dạng này của Lương Hồng Thiên, Lâm Phàm thở dài một hơi, chuyện này hình như là bản thân mình nghĩ nhiều rồi.
Mẹ nó, đúng rồi.
Đột nhiên lúc này, Lâm Phàm nghĩ ra một chuyện quan trọng.
Lúc nhìn thấy Lương Hồng Thiên, cũng nhìn thấy tên này có tướng tử, như vậy nghĩ một chút cũng đã rõ rồi.
Ngô Nhã Đình sẽ chết, như vậy Ngô Vân Cương nhất định sẽ nổi giận như vậy sẽ giết chết Lương Hồng Thiên. Mà người phía sau Lương Hồng Thiên chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho Ngô Vân Cương, vậy nên...
Hiểu rồi.
Tất cả đều đã hiểu.
Lâm Phàm vỗ vai Lương Hồng Thiên: “Đừng kích động như vậy, là tôi đánh nhầm rồi. Anh vào trong xe khóc đi sau này tôi sẽ không đánh anh nữa.”
Lương Hồng Thiên chịu không nỗi uất ức này, trốn vào trong xe phát tiết.
Mặc dù bản thân thích mỹ nữ, nhưng sau này không bao giờ dám chuốc say người ta nữa.
Những ngày này, anh ta đã có một kinh nghiệm quá sâu sắc, cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận