Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 207: Bị tố cáo

C’hương 207: Bị tố cáo
Một người đàn ông trung niên bước tới và nói: “Xin chào! Chúng tôi là cục giám sát an toàn thực phẩm. Chúng tôi nhận được tin có người tố cáo rằng cửa hàng của anh buôn bán thực phẩm có chứa chất cấm trái phép.”
Lâm Phàm sửng sốt nhưng hắn không có phản ứng lại: "Cục giám sát an toàn thực phẩm sao? Chỗ của tôi có vấn đề gì?”
“Chúng tôi đã nhận được tố cáo từ quần chúng, nói rằng sau khi ăn bánh kếp do anh làm thì biểu hiện của họ giống như mới sử dụng chất kích thích, làm cho xuất hiện ảo giác, vẻ mặt say mê và biểu hiện rất khoa trương.” Giám sát viên nói.
Khi người phụ nữ cuối cùng nghe thấy những lời này, cô ấy nhớ lại biểu hiện của mấy người đó sau khi ăn bánh kếp. Nghĩ đến đây, trong lòng cô khẽ giật mình sau đó âm thầm đặt chiếc bánh kếp trên tay xuống rồi lặng lẽ rời đi, đồng thời trong lòng còn có chút sợ hãi.
“Làm cái gì đấy? Bánh kếp của ông chủ nhỏ sao có thể có vấn đề được?!! Chỗ nguyên liệu đó đều là do tôi mua.” Một người dân đang xếp hàng chính là người bán rau ở ngoài chợ, bình thường đều là Điền Thần Côn đi mua nhưng tới lui đôi ba lần lại thành khách quen, nên sau đó mỗi lần mua nguyên liệu đều là bọn họ giao đến tận cửa.
“Đúng đó! Là cái tên thất đức nào ác ý tố cáo vậy? Tôi đã ăn nhiều ngày rồi mà một tí bệnh vặt cũng không có. Ngược lại, cơ thể tôi còn càng ngày càng khỏe mạnh ra đây này.”
“Anh biết tại sao lại có vẻ mặt kia không? Đó là bởi vì ăn quá ngon, trong lòng có một loại cảm giác hưởng thụ đấy, biết chưa?”
Những người dân đã từng nếm thử bánh kếp lên tiếng, bọn họ tin tưởng ông chủ nhỏ tuyệt đối và sẽ không bao giờ hoài nghi bên trong bánh kếp của ông chủ nhỏ có bất kỳ vấn đề gì.
Thế nhưng đối với một số người dân mà nói thì chuyện này đã khiến bọn họ bị dọa cho sợ.
“Sẽ thật sự không có vấn đề gì chứ? Tôi thấy biểu hiện của những người từng ăn bánh kếp đều rất khoa trương.”
“Ừ! Bây giờ nghĩ lại thì thực sự tôi có chút sợ. Anh nói xem, trong bánh này thực sự là không có vấn đề gì đó sao ?”
“Cái này cũng khó nói! Anh nghĩ xem, bây giờ còn có loại đồ ăn có thể làm cho người ta có loại cảm giấc lưu luyến không quên sao?”
“Thức ăn có ngon đến đâu cũng không thể có tác dụng như vậy.”
“Chi bằng đừng thử nữa, biết đâu được bên trong thật sự có vấn đề thì sao?”
.......
Lúc này Lâm Phàm mới nở nụ cười: "Nơi này của tôi có thể có vấn đề gì chứ? Nếu như không tin, các anh có thể mang về kiểm tra.”
“Cảm ơn vì đã phối hợp.” Giám sát viên nói.
“Vừa vặn mới làm xong một phần, các anh có thể mang về kiểm tra.” Lâm Phàm biết loại chuyện này một ngày nào đó cũng sẽ tới, chỉ là không ngờ nó sẽ tới nhanh như vậy mà thôi.
Dù sao chỗ này của mình chắc chắn là không có vấn đề gì, kiểm tra thì kiểm tra thôi.
“Tình hình thế nào? Thật ngạc nhiên khi người của Cục an toàn thực phẩm sẽ chủ động đến kiểm tra, đây quả thực rất kỳ lạ.”
Điền Thần Côn kinh ngạc nói: "Chắc chắn đã có người tố cáo chúng ta! Cậu đoán xem người đó là ai.”
Lâm Phàm nhún vai: "Ai biết được!”
Những người dân xung quanh tụ tập lại quan sát.
“Ông chủ nhỏ cứ yên tâm! Bọn tôi tuyệt đối tin tưởng anh.”
“Đúng vậy! Không biết tên khốn nào đã tố cáo nữa, đúng là có bệnh mà.”
“Đây là thấy tay nghề của ông chủ nhỏ giỏi, việc làm ăn lại tốt nên chắc chắn có người ghen ghét muốn chơi xấu, gây sự vô cớ. Nhưng không sao đã có bọn tôi ở đây, bọn tôi tuyệt đối ủng hộ ông chủ nhỏ.”
Người dân xôn xao bàn tán, họ tin tưởng vào ông chủ nhỏ. Hơn nữa họ là những người triệt để bị bánh kếp thuyết phục. Mặc dù mỗi ngày chỉ bán mười phần nhưng ngày nào họ cũng tới đây xếp hàng, cảm giác thật sự rất tuyệt. Mỗi ngày đều có một loại cảm giác mong đợi, nếu như may mắn được chọn thì nó sẽ như giống như trúng giải thưởng lớn vậy, khiến cho người ta cảm thấy rất hưng phấn.
Nhận được sự ủng hộ của đám đông người dân, Lâm Phàm chắp tay và nói cám ơn: "Cám ơn mọi người rất nhiều.”
Cuối cùng tinh thần Lâm Phàm cũng được thả lỏng, có thể nghỉ ngơi thật tốt một chút.
.......
Những người từ Cục an toàn thực phẩm rời khỏi phố Vân Lý sau đó trở về đơn vị làm việc.
Trương tổng vẫn luôn chờ đợi, ông ta và phó cục trưởng cục an toàn thực phẩm là bạn học. Lần này ông ta nhất định có thể bắt được loại bánh kếp khiến người khác thèm ăn này, ông ta tự tin nắm chắc phần thắng. Nhưng mà hiện tại ông ta bắt đầu có chút nghi ngờ, tại sao loại bánh kếp hết sức bình thường này lại có thể có hương vị ngon đến vậy? Hương vị kia có thật là thơm ngon như lời đồn hay không? Nếu không tự mình thưởng thức thì sẽ vĩnh viễn không biết được mùi vị kia thơm ngon đến mức nào, giống như một chất gây nghiện vậy, chỉ cần ăn qua một lần là sẽ nhớ mãi không quên.
Trương tổng cầm điện thoại lên.
“Bạn học cũ, tình hình thế nào rồi?”
“Lão Trương à, nhân viên được điều đi đã trở về, ngay khi có kết quả tôi sẽ nói cho ông biết.”
“Bạn học cũ, cảm ơn ông nhiều nhé! Tối nay nếu có thời gian rảnh thì chúng ta tụ họp một chút đi?”
“Không cần phải khách sáo như vậy! Chuyện này cũng không có gì to tát, nếu thực phẩm này thật sự có vấn đề thì ngược lại, tôi mới là người nên cảm ơn ông, không phải sao?”
.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận