Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 672: Triệu Minh Thanh nổi giận

“Dù có lớn hơn nữa thì ở trong mắt tôi, chúng cũng đều còn nhỏ. Hiện tại lão sư chính là sư công của bọn chúng. Không tôn sư trọng đạo, nên đánh!" Triệu Minh Thanh đối với người khác rất khoan dung, nhưng đối với con cái nhà mình thì lại rất nghiêm khắc. Khi đến đại sảnh, nhìn thấy nhân viên lễ tân đang cầm cây chổi lông gà quét bụi bặm thì vẻ mặt bình thản tiến lên: “Cô gái! Chổi lông gà này cho tôi mượn một chút đi!”
Nhân viên lễ tân gật đầu, đương nhiên phải thỏa mãn nhu cầu của khách hàng.
Phòng chiêu đãi.
Nhóm người Triệu Lực Hành hai mặt nhìn nhau: “Haizzz! Đợi lát nữa sẽ gặp xui xẻo rồi!”
Bà Triệu ở một bên nói: "Các con mau đi đi! Đợi lát nữa cha các con trở về, các con khó tránh khỏi bị phạt đấy. "
Triệu Lực Hành lắc đầu nói: “Mẹ! Mẹ không cần nói nữa! Lúc này cha đánh chúng con thì chúng con chịu. Sau này sau khi ông ấy hiểu mình bị lừa thì nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc. Sau này gặp phải kẻ lừa đảo cũng có thể nhớ rõ ngày này.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Triệu Minh Thanh.
"Lão Triệu! Ông nghe tôi, quên đi mà!" Giọng nói của ông Mộ truyền đến ở bên ngoài.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Triệu Minh Thanh nổi giận xông vào. Lúc nãy lão sư ở đây, ông không tiện nổi giận. Lão sư không ngại nhưng ông thì để ý. Đây là lễ bái sư, ý nghĩa rất trọng đại. Hiện giờ lại bị mấy tên nghịch tử này phá hư, thử hỏi sao ông ta có thể nhịn được chứ?
"Quần Phương, con đứng ra một bên đi!" Triệu Minh Thanh nói.
Em gái Triệu Quần Phương không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đợi lát nữa nếu cha thật sự đánh cô thì một chút oán hận cũng không dám có. Chỉ là hiện tại đã trưởng thành, dựa theo lời cha mà nói thì con gái lớn rồi, lập gia đình nên do nhà chồng dạy dỗ.
Ba anh em nhìn em gái, không khỏi có chút xấu hổ. Em gái cũng quá may mắn rồi. Hơn nữa, chẳng lẽ ý nghĩ ‘Có nạn cùng chịu’ cũng không có hay sao? Cho dù không có, đứng ở một bên cũng nên nói vài câu tốt giúp chứ!
Nhưng nhìn bộ dáng không liên quan đến tôi của cô em gái. Bọn họ đã biết, đêm nay ba anh em bọn họ phải chịu phạt rồi.
Triệu Minh Thanh đứng ở trước mặt mấy đứa con ngỗ nghịch nói: “Các anh nói xem, đã biết sai hay chưa?”
Triệu Lực Hành có con trai đã mươi tuổi rồi. Hiện giờ quỳ gối trước mặt cha, giống như đứa nhỏ của mình quỳ gối trước mặt mình, anh ta nói: “Cha, việc này.... "
Ba!
Lông gà trong tay Triệu Minh Thanh đập một cái vào lưng Triệu Lực Hành, sau đó lạnh lùng nói: “Đã trưởng thành, có năng lực, cánh cứng cáp rồi đúng không. Hồi nhỏ dạy các người nội quy của đệ tử còn nhớ hay không?”
“Nhớ kỹ." Triệu Lực Hành không nói gì nữa, mà gật đầu nói.
"Đọc cho tôi." Triệu Minh Thanh tuổi tuy lớn, nhưng giờ phút này không biết lấy sức lực từ đâu tới mà mãnh liệt bộc phát ra, chổi lông gà trong tay đập sau lưng ba người.
Bà Triệu không đành lòng nhìn, ông Mộ thì lắc đầu nhưng cũng không nói thêm gì. Hôm nay ba đứa nhóc này thật sự là quá đáng lắm rồi.
"Cha mẹ gọi, không được im hơi lặng tiếng, cha mẹ lệnh, không được lười biếng trốn tránh…”
Triệu Minh Thanh lạnh lùng nói: "Đều có thể nhịn. "
“Đều có thể nhịn…”
Ông ta vừa đánh vừa khóc. Ba người Triệu Lực Hành nhìn cha mình, hơi nhắm mắt, trong lòng cũng đau: “Cha mẹ dạy, phải kính cẩn lắng nghe."
“Cha mẹ trách, phải thuận mà chấp nhận."
......
Đúng lúc này, bên ngoài có không ít người đi tới.
Khi nhìn thấy tình huống bên trong thì cả đám đều ngây ngẩn cả người, sau đó hoảng sợ nói: “Lão Triệu! Ông đây là đang làm gì vậy? Đánh con làm cái gì? Mau dừng tay lại đi!”
Ông Mộ nhìn thấy người tới thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cứu binh tới rồi! Tuy nói đến muộn nhưng hiện tại cũng không tính là quá muộn.
Người này là Tôn Tông Vân, người Thượng Hải, giáo sư kiêm Phó giám đốc bệnh viện Nhân dân Thượng Hải. Ông ấy có địa vị rất cao ở thành phố Thượng Hải, có mối quan hệ rất rộng rãi trong cả hai giới kinh tế và chính trị. Dù ông ta không chủ động liên lạc với ai nhưng ai mà không bệnh bao giờ, chỉ cần bệnh tất nhiên sẽ muốn đi khám, y thuật ông ấy cao siêu nên nhận được sự hoan nghênh từ hai giới kinh tế và chính trị.
“Chú Tôn.” Ba người Triệu Lực Hành cúi đầu, ánh mắt như muốn nói chú làm ơn mau giúp bọn con với.
Tôn Tông Vân xem tình huống hiện giờ: “Lão Triệu, chú làm cái gì vậy hả? Mau bỏ đồ xuống đi. Tuổi chú đã lớn rồi mà còn làm xằng bậy vậy? Nghe lời anh, bỏ xuống mau, nếu không anh sẽ giận chú đấy.”
Ông Mộ mau chóng kéo Tôn Tông Vân sang một bên nói: “Lão Tôn đừng nói vậy, bây giờ Lão Triệu đang bực bội, tuyệt đối đừng trách Lão Triệu nếu không hậu quả khó lường đấy.”
Quả thật, Tôn Tông Vân vừa nói xong, Triệu Minh Thanh nổi giận, lớn tiếng gọi: “Tôn Tông Vân.”
Tôn Tông Vân giật mình, đây là lần đầu tiên Lão Triệu gọi thẳng tên họ của mình, trước đây đều gọi là Lão Tôn.
“Mười sáu tuổi tôi đã biết anh, tình nghĩa bạn bè đã mấy mươi năm. Anh là một trong vài người bạn chí cốt của tôi. Tôi mở tiệc bái sư, mời các người đến làm chứng, các người cũng không đến. Các anh không đến làm tôi phải mất mặt đồng thời cả lão sư tôi cũng mất mặt.” Triệu Minh Thanh nghiêm túc nói, không hề có ý đùa cợt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận