Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1215: Tôi lên trước

Sau khi Lâm Phàm bước xuống xe, vẻ mặt đều là vẻ bất đắc dĩ, sau đó không nhịn được liền cất tiếng hô: “Này! Mấy đoàn người quen thuộc như vậy mà không có ai hoan nghênh tôi sao?”
Hoắc Kiến Tường bất đắc dĩ bật cười, có lẽ đây là lần đầu tiên thấy được cảnh người nổi tiếng cầu xin quần chúng hoan nghênh như vậy.
Trong khi đó Lưu Anh Đông và Triệu Lỵ cũng cười cười, nhưng nụ cười này lại tràn ngập sự khinh thường. Dù có muốn được hoan nghênh cũng không đến lượt hắn, ở đây không có ai là fan của hắn cả.
Bỗng nhiên.
Vang lên một trận cười lớn.
Ở hiện trường, những người hâm mộ kia bỗng nhiên cười to.
“Ha ha ha, cười chết mất! Lâm đại sư đúng là quá hài hước!”
“Đừng cười nữa! Mấy người nhìn xem Lâm đại sư sắp khóc đến nơi rồi đấy, cả trường quay không có một ai chào đón hết!”
“Lâm đại sư, em yêu anh! Chúng ta đừng khóc nhé, đứng lên nào!”
“Lâm đại sư, em muốn sinh cho anh một con khỉ con!”
Giờ khắc này, toàn bộ trường quay đều cất tiếng hoan hô.
Lâm Phàm rất hài lòng, gật gật đầu, sau đó cười nói: “Thế này còn tạm được!”

Đi vào hậu trường.
Lâm Phàm tươi cười, sau đó hắn nhìn Lưu Anh Đông và Triệu Lỵ một cái, ý tứ rất rõ ràng. Hắn muốn nói cho bọn họ biết rằng, không phải bổn đại sư không có fan hâm mộ, mà là do fan hâm mộ của bổn đại sư thích nghịch ngợm thôi.
Hoắc Kiến Tường vỗ bả vai Lâm Phàm, ông ta nhớ lại cảnh tượng vừa nãy thì cười nói: “Xem ra cậu rất được fan yêu mến nhỉ, hình như lúc nãy những người xem ở hiện trường đều là người hâm mộ của cậu?”
Lâm Phàm bình tĩnh cười nói: “Chưa tính là gì đâu, nếu là ở Thanh Châu thì tuyệt đối còn náo nhiệt hơn gấp trăm, gấp vạn lần so với ở đây đấy.”
Lưu Anh Đông và Triệu Lỵ lạnh lùng liếc Lâm Phàm, bọn họ hoàn toàn không coi đối phương ra cái gì.
Chỉ là trong lòng bọn họ không phục, không ngờ cái tên này lại có nhiều fan hâm mộ đến như thế.
Trong phòng livestream ‘Giọng Ca Nội Lực’.
“Ha ha, tui nhìn ở hiện trường nhìn thấy Lâm đại sư, nhưng mà ban đầu hiện trường có vẻ hơi lúng túng. Sau đó Lâm đại sư nhịn không được mà hô to một tiếng, nói tiếng vỗ tay dành cho tôi đâu nào.”
“Hâm mộ các người có thể cướp được vé ghê, tụi tui chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp.”
“Tui cũng vậy, mặc dù tui là fan hâm mộ của Triệu Lỵ, nhưng nếu để tui lựa chọn thì tui vẫn chọn Lâm đại sư nha, bởi vì Lâm đại sư càng gần gũi thân thiết hơn.”
“Ngồi đợi mãi đến giờ, tám giờ đúng sẽ phát sóng, không biết sẽ ra sao nữa.”
Ngàn người chú ý, có không ít người sau khi tan việc là ngay lập tức trốn ở trong ổ chăn của mình để xem TV phát sóng trực tiếp, ngay cả khi bạn bè gọi bọn họ ra ngoài chơi thì bọn họ cũng không thèm đi.
So với việc đi ra ngoài chơi và xem Lâm đại sư thì bọn họ càng muốn xem Lâm đại sư phát huy hơn.
Phòng làm việc.
Đạo diễn và toàn bộ nhân viên công tác đều đã chuẩn bị kỹ càng, các thiết bị sớm đã được điều chỉnh hoàn mỹ, chỉ còn chờ tới giờ phát sóng mà thôi.
Bởi vì là kỳ đầu tiên và cũng là ngài mở màn, cho nên phó giám đốc đài truyền hình cũng đến hiện trường. Nếu nói không căng thẳng thì là gạt người, chương trình này có thể hot được hay không thì phải xem tỉ lệ người xem tối nay thế nào.
Bốn vị cố vấn, ba vị khác đều là đại lão còn Lâm đại sư cũng là người có danh tiếng rất lớn ở trên mạng, lực lượng fan hâm mộ rất hùng hậu.
Đài truyền hình Thượng Hải sẽ không bao giờ mua bán lỗ vốn, bọn họ đồng ý trả một số tiền lớn như này chính là muốn thành công.
“Bốn vị cố vấn, có thể lên sân khấu rồi.” Nhân viên công tác vào nói.
“Hoắc lão sư, chúng ta lên sân khấu thôi.” Lâm Phàm nói chuyện khá hợp cạ với Hoắc Kiến Tường, còn Lưu Anh Đông và Triệu Lỵ thì hoàn toàn xem Lâm Phàm như không khí.
Các nhân viên công tác đang bận bù đầu bù cổ cũng nhận ra điều đó, e là giữa bốn vị giám khảo cũng đã phân chia bè phái rồi.
“Lâm đại sư, mời cậu đi trước.” Hoắc Kiến Tường lùi người ra nói.
Lâm Phàm cũng lùi người lại: “Hoắc lão sư, ngài là tiền bối nên mời ngài lên trước.”
Lưu Anh Đông và Triệu Lỵ bị cản trở ở phía sau, trong lòng hơi tức giận nên không thèm hỏi mà mặc kệ nói: “Ai lên trước thì cũng như nhau thôi, chúng tôi đi.”
Lâm Phàm giơ tay cản lại: “Đừng, chưa tới phiên các người đi trước đâu, phải mời Hoắc lão sư lên trước mới đúng.”
Hoắc Kiến Tường bất đắc dĩ cười, cuối cùng gật đầu: “Được rồi, vậy tôi lên trước đây.”
“Cậu…” Lưu Anh Đông và Triệu Lỵ nhìn Lâm Phàm, sắc mặt hai người đều tái xanh, hận không thể giẫm đạp tên này dưới chân họ.
Sau khi Hoắc Kiến Tường lên sân khấu, Lưu Anh Đông và Triệu Lỵ bất mãn hừ một tiếng với Lâm Phàm rồi cất bước muốn đi lên sân khấu.
Thế nhưng làm sao Lâm Phàm có thể cho bọn họ cơ hội này chứ, hắn lập tức vượt lên trước bọn họ: “Hai người đợi lát nữa đi nhá, tôi đi lên trước đây.” Sau đó thoải mái hất đầu, đẹp trai ngời ngời bước lên sân khấu.
“Chết tiệt, cái tên này đáng ghét quá.” Triệu Lỵ nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận