Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 288: Chuyện xưa của Ngô Thiên Hà

Đám người Lâm Phàm chớp chớp mắt. Hắn quả thật không biết Ngô Thiên Hà có biện pháp gì. Lúc này, điện thoại của Ngô Thiên Hà đã có người nhận nên Lâm Phàm dựng thẳng lỗ tai, lẳng lặng nghe.
Ngô Thiên Hà cười nói: "Triệu tổng, cậu có còn nhớ ông già này không? "
Giọng nói của Triệu tổng trong điện thoại có chút khiêm tốn, đồng thời còn có vẻ tôn kính: "Ngô lão, ngài gọi như vậy tôi không gánh nổi, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Triệu là được rồi.
Ngô Thiên Hà gật gật đầu: "Tiểu Triệu à, hôm nay tôi có một chuyện muốn nhờ cậu giúp một chút. "
Triệu tổng: "Ngô lão, ngài đừng nói vậy, ngài có việc gì cứ nói! Nếu như năm đó không có ngài chỉ điểm thì tôi cũng sẽ không có thành tựu như hôm nay. Tất cả những chuyện này tôi sẽ ghi nhớ cả đời. "
Ngô Thiên Hà cười ha hả: "Cậu có tâm rồi! Thật ra là weibo của cậu đã khóa tài khoản weibo của thầy tôi cho nên tôi muốn nhờ cậu mở lại tài khoản đó, không biết có được không?"
“Hả? Tài khoản Weibo của thầy ngài đã bị công ty của tôi khóa sao? Được! Hiện tại tôi sẽ lập tức cho người mở lại, đồng thời nhất định sẽ điều tra thật kỹ, nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thích đáng. "
Lâm Phàm có chút mơ hồ, Ngô Thiên Hà có quan hệ với người lãnh đạo của Weibo từ lúc nào vậy? Giọng điệu này giống như đang nói chuyện với tiểu bối vậy, vấn đề trong này khá lớn. Hắn biết Ngô Thiên Hà có năng lực khá lớn nhưng cũng không phải là như này chứ? Cả đời Ngô Thiên Hà xem bói cho người ta, những người đó đều là quan chức cấp cao và một vài người giàu có nhưng hiện tại làm sao lại có liên quan đến người trong ngành công nghệ mạng vậy? Điều này quả thật khiến người ta không cách nào giải thích được.
......
Sau đó Ngô Thiên Hà cũng không nói thêm gì về chuyện này nữa mà thay vào đó là hỏi một chuyện xuất phát từ sự quan tâm của trưởng bối.
Ngô Thiên Hà nâng chén trà lên, uống một ngụm: "Tiểu Triệu à, năm đó tôi đặt tên cho cậu là "Khởi ý", ý nghĩa trong đó chắc cậu hiểu được chứ?"
Triệu tổng: "Tiểu Triệu hiểu được! Ngô lão, ngài yên tâm! Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt!”
Ngô Thiên Hà cười nói: "Tiểu Triệu à, cảm ơn cậu! Cậu cứ đi làm việc đi! Nhớ kỹ, người đang làm trời đang nhìn, cậu không nên đi lên con đường không có đường lui như tôi. "
Triệu tổng sửng sốt, không biết Ngô lão sinh đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn tôn kính đáp.
Cúp điện thoại.
Ngô U Lan kinh ngạc hỏi: "Cha, có phải vừa rồi của cha gọi cho tổng giám đốc Weibo không?”
Ngô Thiên Hà gật đầu cười đồng ý, sau đó giải thích.
"Hai mươi năm trước, khi đó cha chưa xem bói cho quan to quyền quý giống sau này, bình thường chỉ bói toán cho người có duyên. Có một lần khi đi ngang qua một cây cầu, khi đó tiểu Triệu này cũng hơn hai mươi tuổi, vừa mới tốt nghiệp, cuộc sống mờ mịt nên đã chuẩn bị kết thúc sinh mệnh của mình cho nên cha đã chỉ cho hắn một con đường để đi... "
Nghe Ngô Thiên Hà kể những chuyện này, Lâm Phàm cảm thấy chỉ sợ không phải khuyên bảo đơn giản như vậy. Nếu như vẻn vẹn chỉ là khuyên bảo thì Triệu tổng nhất định sẽ không cung kính như vậy, chuyện cụ thể trong đó chỉ sợ không đơn giản.
Trụ sở Weibo.
Triệu Minh không phụ trách quản lý Weibo nhưng hiện tại Ngô lão đã gọi điện thoại tới nói nói sản phẩm của mình đã khóa weibo của thầy ngài ấy, điều này khiến Triệu Minh cảm thấy lo lắng.
Người khác có lẽ không biết ảnh hưởng của Ngô lão đối với cả đời này của ông ta lớn đến mức nào nhưng ông ta lại biết rất rõ.
Có thể nói, nếu như không có Ngô lão thì cũng sẽ không có Triệu Minh của ngày hôm nay.
Một cuộc điện thoại được gọi đi.
Người phụ trách hoạt động weibo sau khi biết tài khoản Weibo sắp được mở khóa thì anh ta cũng nói lại tầm quan trọng của vấn đề này thêm một lần nữa.
Nhưng đối với Triệu Minh mà nói, trong suốt hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Ngô Lão gọi điện thoại tới cho nên làm sao mà ông ta có thể không làm được cơ chứ?
Trong suốt hai mươi năm qua, ông ta chưa từng thay đổi số điện thoại di động chính là vì trong lòng ông ta luôn mong chờ có một ngày Ngô Lão sẽ gọi điện tới. Mà điều ông ta không ngờ chính là Ngô lão cũng không quên số điện thoại của ông ta, điều này làm cho Triệu Minh rất là xúc động.
Ông ta cũng mặc kệ người phụ trách hoạt động weibo này đang nói cái gì mà đã tức giận mắng. Nếu như mọi chuyện không được giải quyết tốt thì cút đi.
Cuối cùng người phụ trách hoạt động weibo cảm thấy Triệu tổng rất tức giận nên cũng không dám nói nhảm mà lập tức thông báo cho cấp dưới, chuyện trên Weibo ai cũng đừng quản.
......
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm cười ha hả nói: "Weibo đã được mở khóa. Hai lão súc sinh này, vốn tôi còn không muốn làm gì nhưng nếu hiện tại không liều mạng với chúng thì không được. "
Chia sẻ, điên cuồng chia sẻ.
Sau đó gọi điện thoại cho Vương Minh Dương, bảo anh ta cũng chia sẻ. Chúng ta không đánh người, cũng không lừa người chỉ là điên cuồng chia sẻ. Chỉ động một bàn tay nhỏ là có thể giải quyết mọi chuyện thì còn có gì phải khó xử?
Bạn cần đăng nhập để bình luận