Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 255: Một sự đau thương trong cuộc đời của anh đang đến đấy

Những người dân đã từng ủng hộ khách sạn Duyệt Hải Đại đều bị dọa xanh mặt. Bọn họ không thể tin được, hóa ra bấy lâu nay họ vẫn đang ăn thực phẩm độc hại, hơn nữa còn rất mê mẩn và luôn miệng khen ngon.
“Ha ha ha, cười chết mất! Các người ủng hộ bánh kếp của Trương thị hóa ra cũng chỉ thế thôi.”
“Haizz, thật không ngờ! Tổng giám đốc của một khách sạn lớn vậy mà dám cả gan là chuyện này.”
“Tôi đã nói rồi, bánh kếp của Lâm đại sư vẫn an toàn nhất.”
“Đúng rồi! Bọn họ không tin còn trách được ai? Lại còn nói xấu Lâm đại sư nữa. Mà Lâm đại sư cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này đâu, mỗi ngày vẫn duy trì bán 10 phần bánh, không có mấy người đó mua, bánh vẫn bán hết sạch.”
“Mà nếu không có người mua bánh kếp, một mình tôi cũng có thể ăn hết 10 phần bánh đó.”
“Mọi người đều thấy rồi đấy, xem ngày mai mấy người này có dám tới đây xếp hàng mua bánh nữa không. Nếu vẫn dám tới, chắc mấy người đó cũng vứt hết mặt mũi luôn rồi.”
“Mọi người xem, vẻ mặt của Lâm đại sư vẫn rất bình tĩnh, căn bản không thèm quan tâm đối phương. Mặc kệ ông ta nhảy nhót tới lui, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm tình của Lâm đại sư.”
......
Lâm Phàm đứng ở cửa, lấy mẫu kiểm tra của Cục giám sát thực phẩm xuống, sau đó dán lên biển hiệu ở phía trên của xe hàng.
Một động tác nhỏ cũng toát lên vẻ bá đạo ngầu lòi.
Giấy chứng nhận thực phẩm.
Hàng thật giá thật, không cần lời giải thích.
Giờ khắc này, ánh mắt của phóng viên đều nhìn về phía Lâm đại sư.
Mà Lâm Phàm cũng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, vẻ mặt bình tĩnh quay trở lại cửa hàng, sau đó bưng trà, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Chuyện như vậy còn có thể nói gì được?
Những người dân đã từng ủng hộ bánh kếp của Trương thị đều không phản bác được, vẻ mặt xấu hổ, cảm giác như bị vả bôm bốp từng cái đau rát trên mặt, sau đó cả đám kéo nhau chạy về phía bệnh viện.
Bọn họ muốn đi kiểm tra sức khỏe, không thể để xảy ra chuyện được.
Có một số người đã mua bánh kếp cho con cháu ăn, hiện tại cũng vội vàng chạy đến trường học, đưa mấy đứa nhỏ tới bệnh viện kiểm tra. Căn cứ vào lời nói của thầy cô, bọn họ lúc này mới biết rằng, mấy đứa nhỏ đi học đều không có tinh thần. Bọn chúng lúc nào cũng suy nghĩ đến bánh kếp, không chú tâm nghe giảng.
Sau khi biết điều này, những người đó đều vô cùng hối hận. Họ muốn đi tìm Trương tổng để đòi lại công bằng.
Phóng viên: “Lâm đại sư, chuyện này có bước chuyển ngoặt rất lớn. Xin hỏi vì sao khi nãy anh lại biết được Trương tổng sẽ gặp phải tai họa ngục tù?”
Phóng viên: “Lâm đại sư hãy nói vài câu đi!”
Các phóng viên đều muốn biết nguyên do, hiện tại bọn họ rất hỗn loạn, chuyện xảy ra ngoài ý muốn này làm họ không kịp trở tay.
Lâm Phàm ngồi ở đó uống trà, hắn không muốn nói thêm bất kỳ điều gì. Sau đó liếc nhìn về phía Điền Thần Côn. Điền Thần Côn hiểu ý, đứng ở cửa nói: “Mấy người không biết bảng hiệu ghi cái gì à? Nếu đến chuyện này cũng nhìn không ra thì còn gọi Lâm đại sư làm gì?” Hiện tại, Điền Thần Côn rất đắc ý.
Các phóng viên yên lặng không nói, liếc mắt nhìn bảng hiệu. Họ muốn hỏi thêm nhiều thứ nữa, nhưng khi thấy Lâm đại sư không muốn tiếp chuyện nên cuối cùng cũng chỉ đành câm nín rời đi.
Bây giờ, bọn họ muốn đến cục cảnh sát, xem thử tình huống như thế nào. Nếu có thể lấy được thêm thông tin, thì đó chính là tin tức trọng điểm, có thể thu hút rất nhiều người theo dõi.
Tâm trạng Điền Thần Côn rất tốt: “Có phải cậu đã biết trước cái tên Trương tổng sẽ bị cảnh sát bắt đi không?”.
“Hôm nay nhìn thấy nên biết thôi.” Lâm Phàm không để chuyện này trong lòng. Nếu thật sự nghiên cứu được bánh thì cũng có liên quan gì đến hắn đâu?
Hiện tại, bản thân hắn có quá nhiều kỹ năng, vô cùng bận rộn, làm gì có thời gian đi đôi co lòng vòng về bánh kếp chứ?
Ngô Thiên Hà cười nói: “Lâm đại sư vẫn cao tay hơn nhiều!”
Lâm Phàm cười cười, mở điện thoại di động ra, lướt weibo một chút.
Gần đây Thu Đao Chặt Cá rất kích động, như ăn phải thuốc kích thích, duỗi bàn tay vô hình ra khiêu khích, châm chọc đủ thứ ở phía dưới weibo. Kiểu người chuyên đi chọc phá người khác như vậy rất hiếm thấy. Nếu có người dám trả tiền, giá tầm 50 xu một bài đăng thì chỉ cần qua mấy ngày, số tiền vào tài khoản của Thu Đao Chặt Cá ít nhất cũng khoảng mấy vạn tệ.
Nhưng thật đáng tiếc, không có người đi thuê Thu Đao Chặt Cá viết bài.
Mặc dù vậy, Thu Đao Chặt Cá vẫn nhiệt huyết làm không biết mệt, mỗi ngày đều chăm chỉ vào weibo để bôi đen Lâm Phàm.
Bấm ngón tay tính toán.
Tin nhắn cá nhân.
Lâm Phàm: “Đừng chửi nữa, mau chuẩn bị cẩn thận cho bản thân đi! Một sự đau thương trong cuộc đời của anh đang đến đấy. Nhớ kỹ! Đừng uống rượu.”
Trong căn phòng thuê.
Thu Đao Chặt Cá nhìn thấy thông báo tin nhắn cá nhân, vốn tưởng đối phương e ngại anh ta nhưng đến lúc đọc kỹ nội dung bên trong, lại giận tím cả người.
“Cút!”
Không lâu sau, điện thoại vang lên.
Thu Đao Chặt Cá nhìn thấy tên người gọi trên màn hình di động, một lúc lâu vẫn không nhận cuộc gọi.
Lưu Giai Tuệ!
Là mối tình đầu lúc học cấp hai của anh ta.
Phần tình cảm này vẫn luôn được giấu kín trong lòng. Cho tới tận bây giờ, Thu Đao Chặt Cá vẫn không thể quên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận