Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1161: Đúng là tuổi trẻ tài cao

“Hài lòng, rất hài lòng, không có gì cần chính phủ giúp đỡ cả. Chúng tôi ở phố Vân Lý này có Lâm đại sự giúp đỡ nên mọi người đều làm ăn tốt. Trước đây chúng tôi đều không dám tưởng tượng cuộc sống sẽ tốt như vậy. Ông không biết chứ, ông chủ nhỏ của chúng tôi, chính là...” Bản thân ông Trần không có nhiều bản lĩnh lớn, nhưng là người biết ơn. Ông biết người trước mắt này là lãnh đạo lớn, cho nên phải ra sức nói tốt cho ông chủ nhỏ, vì ông chủ nhỏ giành được thiện cảm của lãnh đạo.
Mặc dù hình như ông chủ nhỏ không cần thiện cảm của lãnh đạo, nhưng nói ra lại không phải là chuyện gì xấu.
Phương Chính Nham giữ vẻ mặt tươi cười chậm rãi nghe, cái kiểu hình tượng của lãnh đạo lớn thân thiện này được thể hiện đến mức cực đại.
“Đó đều là cách làm của lãnh đạo tốt.” Quận trưởng Xa không ngừng nịnh bợ.
Trong lòng thầm nghĩ, sao những ông chủ này không biết cư xử vậy chứ? Đây là lãnh đạo lớn, các ông tâng bốc Lâm đại sư, cũng không thể quên công lao của lãnh đạo chứ.
Phương Chính Nham rất hưởng thụ mỉm cười, ánh mắt nhìn quận trưởng Xa vô cùng thân thiện. Quận trưởng Xa vừa mừng vừa lo, cẩn thận cùng lãnh đạo đi thị sát.
Có thể làm đến vị trí này, ai mà không có chút kiến thức chứ, mặc dù quận trưởng Xa không dám chắc chắn mục đích lần này lãnh đạo đến đây làm gì, nhưng cũng đoán ra tám chín phần.
Lãnh đạo đương nhiên không thể nào nói ra mục đích thực tế, ông ta thân là cấp dưới chắc chắn phải chia sẻ mới đúng.
Quận trượng Xa: “Lãnh đạo, cửa hàng của Lâm đại sư ở phía trước, hay là bây giờ chúng ta qua đó xem xem. Lâm đại sư thân là đại sư quốc họa, mười bức tranh được thu vào viện bảo tàng quốc gia, đó là sự vinh dự của Thượng Hải chúng ta đó.”
Lãnh đạo Phương gật đầu cười nói: “Được, qua đó thăm hỏi Lâm đại sư một chút.”
Ông Trần: “Tôi dẫn đường cho các vị lãnh đạo.”
Một số ông chủ cửa hàng đang đứng hóng hớt cười tủm tỉm.
“Lão Trần có mắt đấy, học hỏi cũng nhanh đó.”
“Hì hì, dựa vào ông chủ nhỏ nên được thơm lây chút.”
“Đi, chúng ta cũng đi xem sao, đây là lãnh đạo lớn, bình thường không thấy được đâu.”
...
Trước cửa hàng của Lâm đại sư.
Điền Thần Côn: “Cậu nói xem có lạ không, người này tôi thấy qua trên tivi rồi, nhưng sao lãnh đạo lớn ở Thượng Hải lại đi thị sát ở phố Vân Lý chúng ta chứ? Tôi thấy khả năng lớn là đến tìm cậu.”
Lâm Phàm cạn lời: “Sẽ không phải là đến xin tranh đó chứ.”
Điền Thần Côn gật đầu: “Tôi thấy rất có khả năng này, nếu thật sự là đến xin tranh, cậu có thể không nể mặt sao?”
“Xì.” Lâm Phàm bĩu môi: “Nếu muốn nể mặt thì chắc chắn tôi không thể từ thủ đô trở về rồi, có điều cũng không nhất định như vậy. Nói không chừng người ta thực sự đến thị sát, yên lặng theo dõi xem thế nào.”
Hai người lắc đầu rồi trở lại cửa hàng.
Mặc dù Điền Thần Côn không đáng tin nhưng không phải là loại người nịnh bợ quyền quý này kia.
Bằng không với bản lĩnh này của ông ta, bán vào gia đình quyền quý, vậy cũng là người muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
Tuy nói bây giờ chuộng vũ khí lạnh, nhưng Điền Thần Côn thân là nhân vật tông sư Bát Quái Chưởng. Nếu như ông ta đồng ý bám vào những người quyền quý thì không biết có bao nhiêu người đồng ý tiêu số tiền lớn để thuê ông ta ấy chứ.
Ngô U Lan nghi hoặc hỏi: “Anh Lâm bên ngoài sao vậy? Hình như rất náo nhiệt?”
Lâm Phàm: “Không có gì, lãnh đạo đi thị sát, cũng không biết đến đây làm cái gì?”
Ngô Thiên Hà đi ra cửa, nhìn về phía đằng xa rồi nói: “Phương Chính Nham, không ngờ là ông ta.”
Lâm Phàm: “Ông quen à?”
“Trước đây ông ta nhậm chức ở Liên Châu, tính ra cũng đã mười năm. Sau này được điều về Thượng Hải, không ngờ bây giờ đã trở thành người đứng đầu, quyền thế ngút trời rồi nhỉ.” Ngô Thiên Hà cảm thán nói.
Đây chính là một trong những nhân vật quyền thế đứng đầu. Hơn nữa Phương Chính Nham vẫn còn trẻ, cũng mới có hơn năm mươi mấy tuổi, tương lai sau này còn dài lắm.
“Nếu như thêm hai chữ thường ủy, vậy sẽ là nhân vật nòng cốt nhất rồi.” Ngô Thiên Hà nói.
Trong lòng Lâm Phàm thầm nghĩ, không ngờ rằng sẽ có nhân vật lớn như vậy lại tới đây, có điều nếu như thực sự là đến xin tranh của mình, vậy mình có nên cho hay không đây?
Hừm!
Cho dù lớn đến đâu cũng không liên quan đến mình, bản thân mình lười như vậy, vẽ tranh cũng lười. Nếu như thực sự là đến xin tranh vậy thì cứ từ chối thẳng là được rồi.
Có điều cũng không nhất định, nói không chừng người ta không phải đến xin tranh thì sao, vậy nên cứ đợi xem sao đã.
Quả nhiên.
“Lãnh đạo, đây là Lâm đại sư.” Sau khi ông Trần đi vào là lập tức giới thiệu.
Quận trưởng Xa đi theo bên cạnh lãnh đạo, áp lực tăng lên gấp bội. Ông ta chỉ như con kiến khi so với Phương Chính Nham, có thể đi bên cạnh như này đã là phúc khí tu luyện mấy đời rồi.
Thư ký tiểu Đông nhìn Lâm đại sư, trong lòng không khỏi thán phục, quả nhiên tuổi trẻ tài cao. Tuổi còn trẻ mà đã có trình độ như vậy, đã không phải là dùng thiên tài để có thể biểu đạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận