Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1208: Anh có biết chơi mạc chược không?

Lâm Phàm mỉm cười: “Bình thường thôi, không có gì lợi hại đâu! Người của cô lúc nào thì đến vậy?”
“Chắc cũng sắp đến rồi.” Vân Tuyết Dao vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, người này thật sự rất mạnh, một mình có thể chém bay được tất cả đám người kia.
Ngay cả đội trưởng bảo an của sòng bạc có tiếng là tay đấm bậc nhất, chỉ sợ cũng phải chịu thua trong tay anh Lâm.
Không lâu sau.
Người nhà họ Vân tới, theo đó còn có cả cảnh sát.
Nhà họ Vân là những người làm ăn hợp pháp, đặc biệt là ông Vân rất có danh tiếng, huân chương khen thưởng đếm không hết.
“Tuyết Dao, con có sao không?” Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới, nhìn qua có lẽ tầm hơn 50 tuổi, nhưng vì chăm sóc bảo dưỡng tốt nên không hề thấy già đi.
“Cha, con không sao! Nếu như không có anh Lâm giúp đỡ thì kết quả thật sự rất khó đoán.” Vân Tuyết Dao đáp.
Lâm Phàm nhìn người đàn ông trung niên này, đây chính là cha của Vân Tuyết Dao. Hai người nhìn nhau, coi như là chào hỏi.
“Hắn chính là kẻ đứng đầu à?” Giọng điệu của Vân Quốc Tân rất bình tĩnh, nhưng có thể đoán được ông đang rất tức giận.
Vân Tuyết Dao gật đầu, sau đó kể lại toàn bộ mọi chuyện.
Sau khi Vân Quốc Tân nghe xong thì lập tức nổi trận lôi đình: “Đánh gãy hết chân tay của chúng cho tôi!”
Dù có cảnh sát Hạo Giang ở đây thì ông ta vẫn bá đạo nói ra những lời này. Cảnh sát Hạo Giang cũng làm như không thấy, không ngăn cản, coi như chấp nhận việc này.
“Không ... Không! ... Đừng ....A!!” Chương Nguyên kêu thảm thiết, trực tiếp ngất đi.
“Ông Vân, chúng tôi sẽ dẫn tất cả đám người này đi!” Một viên đội trưởng cảnh sát nói.
“Được! Tôi không muốn nhìn thấy tên này nữa!” Vân Quốc Tân đáp.
“Ông Vân cứ yên tâm, trong tình huống này, hắn ta không còn cơ hội để ra ngoài đâu.”
Ý tứ vô cùng rõ ràng, tên Chương Nguyên này chỉ sợ sẽ bị nhốt cả đời trong tù.
“Ngài Lâm, tôi đã nghe cha của tôi nhắc đến anh, cảm ơn anh!” Vân Quốc Tân nắm tay Lâm Phàm nói lời cảm ơn.
Lâm Phàm: “Không cần cảm ơn, chuyện ngoài ý muốn mà thôi!”
Vân Tuyết Dao vụng trộm liếc nhìn Lâm Phàm, sắc mặt dần dần đỏ lên.
Sau đó, đám người vội vàng rời khỏi đây, trở về nhà họ Vân.
Xảy ra chuyện như vậy, Vân Thái Niên vô cùng tức giận, đồng thời cũng cảm ơn Lâm Phàm rối rít, điều này khiến Lâm Phàm cảm thấy hơi ngượng.
Buổi tụ họp vô cùng đơn giản, không quá phức tạp, chỉ là một bữa cơm gia đình mà thôi.
Điều khiến Lâm Phàm không ngờ tới đó chính là Vân Thái Niên có rất nhiều con cái, thế nhưng dường như tất cả đều có vẻ bất hòa.
Suy nghĩ một chút cũng thấy dễ hiểu, Vân Thái Niên có đến mấy người vợ, con cái có rất nhiều.
Cùng cha khác mẹ chắc chắn sẽ có khoảng cách.
Thế nhưng, dù sao thì đây cũng là bữa cơm do đích thân Vân Thái Niên mời khách, quan hệ trong nhà không tốt đến đâu thì cũng không có ai dám bày tỏ thái độ ngay trong lúc này.
Buổi tối, Lâm Phàm cũng không trở về khách sạn mà ở lại nhà họ Vân.
Nằm ở trên giường, đầu óc có hơi mơ hồ, nhưng cũng không quá lo ngại.
Thùng thùng!
Đúng lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
“Anh Lâm, là tôi đây ...” Giọng nói ngoài cửa rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để người bên trong nghe rõ.
Lâm Phàm nghĩ thầm trong lòng, nửa đêm nửa hôm Vân Tuyết Dao đến đây làm gì vậy?
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, bộ não đã hoạt động hết công suất.
Làm sao bây giờ?
Chuyện gì đây? Nhìn thời gian đã là 12 giờ đêm rồi, nửa đêm gõ cửa chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Chẳng lẽ trước đó, lúc đó hắn ra tay quá đẹp trai, toàn bộ khí khái đàn ông đều được bộc lộ nên khiến Vân Tuyết Dao muốn lấy thân báo đáp à?
Mặc dù chỉ là tưởng tượng, nhưng có vẻ xác suất xảy ra của chuyện này cũng khá cao đó nha.
Ôi trời! Cmn! Sớm biết thế hắn đã không hành động ngầu lòi như vậy rồi!
Thùng thùng!
Tiếng đập cửa lại vang lên.
“Anh Lâm, anh còn thức không?” Giọng Vân Tuyết Dao hơi vội vàng, tựa như không thể chờ thêm nữa.
Trong phòng.
Lâm Phàm không biết phải làm sao, ánh mắt nhìn xung quanh phòng. Cmn! Không có cách nào hết! Nếu quả thật phát sinh vấn đề gì, bản thân hắn có lẽ cũng không nhịn được. Nếu dẫn đến việc có thai ngoài ý muốn thì sao, hắn còn trẻ như vậy nên còn chưa có ý định này đâu.
Hay là trực tiếp từ chối? Như vậy cũng được mà nhỉ.
Thế nhưng nếu làm như vậy trông hắn có giống một tên bất lực không? Hơn nữa, nếu đối phương tấn công quá trực tiếp, hắn phải ngăn cản như thế nào đây? Thôi kệ vậy, cứ đi mở cửa trước cái đã.
Hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh một chút.
Xoạt xoạt!
Cửa mơ.
Vân Tuyết Dao đang mặc bộ đồ ngủ đứng ở bên ngoài, cẩn thận nói: “Anh Lâm, anh vẫn chưa ngủ sao?”
Lâm Phàm: “Vẫn chưa, lát nữa mới ngủ. Có chuyện gì sao?”
Theo lẽ thường, đối phương nên nói ‘Anh Lâm, em có thể vào trong hay không?’ hoặc là không nói lời nào mà tiến lên ôm hôn, hôn đến mức long trời lở đất, đến cuối cùng thì nước chảy thành sông.
Vân Tuyết Dao do dự chốc lát rồi nói: “Anh Lâm, anh có biết chơi mạt chược không?”
Lâm Phàm không hiểu tại sao cô ta lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Có, sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận