Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 189: Ông thấy tôi có dám hay không?

Lâm Phàm thật sự tức giận, sau đó hắn cười lạnh một tiếng: "Bây giờ xem như tôi đã hiểu rõ, một Hàn Lục có thể ép mấy người giống như cháu trai cũng bởi vì hiệp hội có loại người như ông."
"Mày nói gì?" Vương Vân Kiệt nổi giận.
Viên Quang thật sự sắp kéo không nổi nữa, muốn giữ chặt một người say rượu thật đúng là không dễ dàng gì.
"Đừng hỏi tôi nói cái gì, tôi chỉ nói với ông một câu thôi, mau xin lỗi học sinh của tôi." Lâm Phàm nói.
"Nằm mơ đi, mày có thể làm gì ông đây?" Vương Vân Kiệt quát.
Lâm Phàm cười lạnh nói: "Không xin lỗi, tôi cho ông đi vào đứng thẳng, đi ra thì nằm ngang."
Vương Vân Kiệt bị uy hiếp thì nhất thời tức giận nói: "Mày dám."
Lâm Phàm trực tiếp giơ tay lên, dùng một chưởng vỗ lên mặt bàn bằng thép không gỉ bên cạnh. Ầm một tiếng đã trực tiếp đập tan cái bàn bằng thép không gỉ đó, sau đó giận dữ quát: "Ông thấy tôi có dám hay không?"
Lúc này là lúc Lâm Phàm tức giận nhất, cho dù là lúc chửi mắng Anh Kim thì hắn cũng làm một cách vui vẻ. Đó chỉ là đánh bằng miệng, nhưng tình huống hiện tại lại khác lúc đó.
Một chưởng này làm tất cả mọi người ở đây chấn động. Đây là công phu thật sự, đây chính là bàn bằng thép không gỉ đó. Đã thế nó còn có bốn chân chống đỡ, một chưởng thì đã nát rồi, cái này thì ai có thể làm được?
Ngay cả Vương Vân Kiệt cũng tỉnh táo lại không ít.
Mọi người ở hiệp hội vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.
Người trong nghề vừa ra tay đã biết ngay là có năng lực hay không.
“Thế này là muốn ăn thua đủ với Vương Văn Kiệt mới thôi đúng không?”
“Người kia là ai vậy? Can đảm dữ à.”
“Vương Văn Kiệt nói năng kiểu đó chính là muốn ăn đòn, nhưng mà người này tỉnh ghê, gặp tôi là khỏi nói năng làm gì, nhào lên đập luôn một trận rồi.”
“Tôi biết rồi, người kia là người đã hạ đo ván Hàn Lục đó, tôi nhớ là ở trên có gửi hồ sơ xuống bắt buộc hiệp hội phải nhận thanh niên này vào.”
“Lai lịch không nhỏ nhỉ, xem thử Vương Văn Kiệt sẽ nói thế nào.”
Mọi người chỉ dám nhỏ giọng bàn tán, Vương Văn Kiệt là người vừa keo kiệt vừa thù dai, nhiều khi trước mặt thì ông ta tươi cười vậy thôi chứ sau lưng có khi đã tìm cách ngáng chân rồi.

Lúc này Viên Quang như muốn nổ não tới nơi: “ Lâm đại sư, hội trưởng Vương say rồi, quên đi, quên đi thôi.”
“Đừng có xàm, ông nói quên đi vậy thì giết người cũng quên được có đúng không? Trên đời này tôi ghét nhất là loại người khi gặp chuyện không rớt xuống trúng đầu mình thì cứ ở ngoài kêu người ta quên đi đó.” Lâm Phàm tức giận nói.
“Anh, anh…làm gì có ai ngang ngược như anh không hả.”
Viên Quang cũng hơi không vui: “Hội trưởng Vương uống say nên nói chuyện không giữ miệng, anh không thông cảm một chút được sao?”
Lâm Phàm cười ha hả: “Dựa vào đâu bắt tôi thông cảm cho ông ta, hôm nay tôi nói thẳng, không cần biết ai tới nói giúp ông ta, chỉ cần ông ta không xin lỗi thì đừng hòng ra khỏi cửa này.”
Vương Văn Kiệt tức đến đỏ cả cổ, ông ta đẩy Viên Quang qua một bên. Hành động của Lâm Phàm làm ông ta tỉnh táo lại không ít, nhưng chung quanh nhiều người như vậy, ông ta không thể để mất mặt được: “Hôm nay ông đây không xin lỗi, cứ đứng đây xem cậu làm gì được tôi.”
Hiện trường toàn là mùi thuốc súng.
Vẻ mặt Viên Quang đầy sự bất đắc dĩ, gã không muốn xen vào mấy chuyện này chút nào, nhưng tình huống hiện tại có vẻ không ổn chút nào.
Gã biết tính tình Vương Văn Kiệt, ông ta sẽ không cúi đầu trước người khác, huống chi xung quanh còn nhiều người như vậy, muốn ông ta xin lỗi còn khó hơn lên trời.
“Sao thế này.” Giang Phi tình cờ đi ngang qua thì nghe được tiếng cãi nhau bên trong. Vừa vào anh đã lập tức trợn tròn mắt, sao đại sư Lâm lại cãi nhau với hội trưởng Vương thế này.
“Lão Giang mau tới đây, can không được, can không được rồi.”
Viên Quang hô lên, chuyện này xử lý không tốt là hỏng ngay: “Mấy người đừng chụp, đừng chụp nữa.”
Trong đám người vây xem xung quanh có vài người lấy điện thoại ra quay chụp, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Nhưng chuyện này gã có cản được đâu, trong tay còn đang giữ hội trưởng Vương lại đây này, nếu buông tay ra thì xảy ra chuyện gì có quỷ mới biết.
Giang Phi hỏi: “ Lâm đại sư, thế này là thế nào? Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, có gì từ từ nói, đừng nổi giận.”
Nhìn thấy học trò cụt tay đỏ mắt đứng sau lưng Lâm Phàm, trong lòng Giang Phi đoán ra được là chuyện gì xảy ra rồi.
Lâm Phàm giận dữ nói: “Vương Văn Kiệt nói học trò của tôi là đứa tàn tật, không có tư cách học võ, tôi thật sự muốn biết là ai đã cho ông ta can đảm để nói ra những lời này đấy.”
Giang Phi vừa nghe, sắc mặt có chút không vui, sao Vương Văn Kiệt có thể nói ra những lời này chứ.
Chuyện này vốn chỉ là lời ông ta nói thôi, nhưng nếu bị truyền ra ngoài thì không biết sẽ ảnh hưởng tới mức nào nữa.
“Mặc kệ hôm nay thế nào cũng phải nói xin lỗi cho tôi.” Lâm Phàm nói.
Vương Văn Kiệt rít lên: “Ông đây ăn mềm không ăn cứng, muốn ông đây xin lỗi, cậu nằm mơ đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận