Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 736: Thư giãn một chút

Thần tượng nếu như lỡ nói ra lời gì đó trái với ý nguyện của mọi người, có thể sẽ bị fan trở mặt ngay lập tức, cho dù là trước kia có thích bạn đến thế nào đi nữa.
Đương nhiên cũng có những fan hâm mộ chết sống đều không thay đổi thì không phải là không có, nhưng mà sẽ rất ít. Chỉ có điều sẽ bị truyền thông phóng đại mọi chuyện lên, khiến cho đám fan cuồng thấy được bộ mặt thật của nghệ sĩ.
Cho nên một vài minh tinh đối với bản thân luôn giữ mồm giữ miệng, bình thường sẽ không nói ra những lời quá mức khiến cho fan hâm mộ tức giận.
Bên ngoài.
Trên Weibo.
Weibo của Lâm Phàm thực sự bị người ta rửa sạch.
Thu Đao Chặt Cá thân là đại tổng thủy quân của Lâm Phàm, vậy mà lại làm không lại những fan cuồng của Kim Hyun Min. Chuyện này đối với anh ta mà nói tất nhiên chính là một loại nhục nhã, anh ta phát huy tất cả khả năng của bản thân nhưng dưới thế tấn công áp đảo của fan cuồng thì cũng bại trận, ngay cả một chút phản kháng cũng không có.
“Chịu rồi!”
Thu Đao Chặt Cá không còn lời nào để nói, đây là lần đầu tiên anh ta thảm bại, đồng thời cũng thấy rõ sức chiến đấu chân chính của fan cuồng của minh tinh Hàn Quốc kia, đây là điều mà minh tinh trong nước cũng theo không kịp.
Phía dưới Weibo đều là tiếng mắng chửi.
Những fan hâm mộ của Kim Hyun Min đối với việc thần tượng bị thương như vậy trong lòng không thể chịu đựng được, mở miệng đều là chửi mắng, lời thậm tệ nào cũng có thể nói ra được.
Đồng thời cũng có một vài fan hâm mộ, gào khóc, khóc cũng là kinh thiên động địa, thê thảm vô cùng.
Mà hôm qua Lâm Phàm đăng tin trên Weibo cũng đã bị những fan hâm mộ của Kim Hyun Min lật lên mà điên cuồng mắng chửi.
“Sướng cái cmm!”
“Thần tượng của tôi không phải là người anh có thể chọc!”
“Nguyện vì Hyun Min oppa khôi phục thương thế, dùng cái tên tiểu nhân này cho Hyun Min oppa cảng tai kiếp đi.”
“Lâm đại sư chó chết!”
Phố Vân Lý.
Điền Thần Côn: “Toi rồi, Weibo của tên nhóc này hoàn toàn bị đám fan cuồng đánh chiếm rồi!”
Ngô U Lan: “Những người này sao có thể như vậy chứ. Ài, có điều chúng ta cũng không có cách nào giúp.”
Triệu Chung Dương phát trực tiếp nói: “Mọi người, Weibo của Lâm đại sư bị người ta chửi, mời giơ lưỡi lê trong tay các bạn lên, lập tức tiến về phía trận doanh của Lâm đại sư cùng hộ giá!”
Những người hâm mộ trong phòng livestream cũng trở nên kích động.
“Con mẹ nó, vậy mà muốn làm hại Lâm đại sư của chúng ta, nhất định phải cùng đám fan cuồng kia liều mạng anh chết tôi sống!”
“Các anh em, tiến lên, chúng ta trấn áp lại đi!”
“Vì Lâm đại sư, chúng ta phải chiến đấu!”
Lúc này, fan hâm mộ của Triệu Chung Dương và fan hâm mộ trên Weibo của Lâm Phàm tất cả đều hành động. Bây giờ bọn họ phải liều mạng đại chiến ba trăm hiệp với đám fan cuồng kia.
Thu Đao Chặt Cá vẫn luôn quan sát tình hình chiến đấu tại hiện trường, khi nhìn thấy giữa hai bên chiến đấu không phân cao thấp cũng ngơ ngác. Không nghĩ rằng sức chiến đấu của ông chủ vô lương tâm của mình vậy mà lại mạnh mẽ như vậy, còn có người ra sức hỗ trợ chiến đấu thật đúng là gặp quỷ sống rồi.
Lâm Phàm đối với chuyện trên mạng, một chút cũng không thèm để ý, mặc kệ bọn họ làm ầm ĩ.
Hôm qua không ăn cơm với bọn người Nguyệt Thu Cư Sĩ, triển lãm tranh mặc dù bị phá hỏng, nhưng cũng đã lấy lại được tranh. Chuyện này khiến trong lòng Nguyệt Thu Cư Sĩ giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, vừa lên vừa xuống chập chùng quá lớn, khiến cho người ta có chút không chịu được.
Bởi vậy vì để cho Nguyệt Thu Cư Sĩ thư giãn nên bữa cơm này cũng phải trì hoãn một chút.
Có điều bữa cơm này đã định vào đêm nay.
Lâm Phàm cũng không từ chối, dù sao thì đám người Nguyệt Thu Cư Sĩ không tệ. Một nhóm lão già hoạt bát, đối với Quốc họa rất yêu thích. Cho nên hắn cũng có thể nhìn ra, mọi người đối với kỹ năng Quốc họa của hắn càng vô cùng yêu thích.
Nhất là hội trưởng hiệp hội Quốc họa Trịnh Trọng Sơn, thỉnh thoảng lộ ra đôi mắt sắc sảo, giống như là muốn Lâm Phàm để Lâm Phàm cũng vẽ cho hắn một bức.
Đương nhiên, Lâm Phàm cũng giả làm người mù không muốn vẽ. Nếu như lấy được bức tranh quá dễ dàng vậy thì còn ý nghĩ gì nữa chứ.
Lúc này, điện thoại của Vương Minh Dương gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Vương Minh Dương đã truyền đến.
“Ghê thật, tôi không chủ động gọi điện thoại cho cậu thì cậu cũng quên tôi luôn rồi hả.” Vương Minh Dương oán hận nặng nề nói.
Lâm Phàm nhất thời vui vẻ nói: “Nói gì thế, tôi là đại ca đương nhiên là phải đợi chú em chủ động gọi điện thoại rồi, nói đi có chuyện gì nào?”
“Tối nay, Vân Cương dẫn tôi ra ngoài gặp người, cậu có muốn đến giúp tôi chống đỡ hiện trường hay không, cũng phòng ngừa tôi bị người khác bắt nạt!” Vương Minh Dương cười nói.
Lâm Phàm cười nói: “Tối nay không được rồi, tôi đã hẹn với người khác rồi. Anh với Ngô tổng tự chơi là được rồi, có điều chú ý an toàn nhé, các anh là người có tiền rất biết chơi đừng chơi cái đó, tôi trị không được!”
“Cút cút, nói cái gì đấy, con người tôi thật thà như này có thể có mấy hạng mục đó sao? Được rồi, tắt máy đây, tôi gọi cậu rồi là tự cậu không đến đấy nhé, đừng đến cuối cùng lại bảo tôi không đưa cậu đi!” Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm không kiên nhẫn nói: “Tắt đây, tắt đây, đi chỗ khác chơi đi!”
Sau khi tắt điện thoại.
Sắc trời cũng không còn sớm nữa.
Gọi xe đi thẳng đến khách sạn đã đặt trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận