Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 810: Cậu thua chắc

Lâm Phàm mở điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn trong nhóm.
"Chúc mừng sinh nhật cô Hạ."
"Chúc cô Hạ năm nào cũng có hôm nay, tháng nào cũng có ngày này."
"Bao lì xì đây, mọi người nhanh đến khách sạn đi."
"Đúng vậy, @Lâm Phàm @Người có tiền @Vương Chân, chỉ còn lại mấy người các cậu thôi, sao vẫn còn chưa tới hả."
Lâm Phàm trả lời: "Đang trên đường, sẽ đến ngay."
Người có tiền: "Kẹt xe, sắp đến."
Vương Chân: "Đang bị ép tăng ca, tôi phải trốn đi đó, đến ngay đây."
“Ôi chao, bây giờ Lâm Phàm thật sự là khó lường đó nha, cái này đúng là hù chết bọn mình rồi.”
"Anh Phàm không giống bình thường, ở trên mạng thật trâu bò."
Người có tiền: "Nổi tiếng thì như thế nào, cũng không thể cưỡi lên đầu chúng ta được.”
Người có tiền này là bạn học thời đại học của Lâm Phàm, lúc hai người học đại học cũng từng có mâu thuẫn, cãi nhau nhiều lần. Bình thường anh ta cũng thích mỉa mai hắn, không ngờ tốt nghiệp đến bây giờ anh ta vẫn còn thích mỉa mai mình ở wechat, điều này làm cho Lâm Phàm không thể nhịn được.
"Trần Tường, tối nay tôi sẽ dùng bánh kếp để bịt miệng cậu lại, để cậu biết sự lợi hại của tôi." Lâm Phàm trả lời.
Người có tiền: "Tôi không thể ăn được bánh kếp của cậu đâu, nếu tôi ăn một miếng, tôi sẽ sủa tiếng chó."
“Lợi hại đấy, anh trai tôi. "
“Lâm Phàm, tối nay dù như thế nào cậu cũng phải để Trần Tường ăn bánh kếp của tôi, chúng ta phải ngồi xem anh Tường sủa tiếng chó."
Người có tiền: "Cút đi, tất cả các cậu muốn lật trời rồi phải không?"
Cô Hạ: "Hai người cãi nhau cái gì vậy? Khi nào thì các cậu đến?"
Người có tiền: "Chúc mừng sinh nhật cô Hạ, em sẽ đến ngay lập tức." Lâm Phàm: "Cô Hạ, em cũng sắp tới, nhiều nhất là hai mươi phút nữa.”
Cô Hạ: "Đến sớm một chút, chờ các cậu.”
Tuy rằng trường học này hơi tệ nhưng giáo viên chủ nhiệm đối với bọn họ vẫn rất tốt, thường xuyên cùng bọn họ tụ tập một chỗ. Bởi vậy sinh nhật cô Hạ, một bộ phận nhỏ sinh viên đều tích cực tham gia.
Tất nhiên, cũng có những người không tham gia.
Về phần những người này, cũng không cần quan tâm. Sau khi tốt nghiệp, cũng chưa bao giờ thấy bọn họ sủi bọt trong nhóm.
Trước cửa khách sạn.
Lâm Phàm từ trong xe taxi đi xuống, liếc mắt một cái đã nhìn thấy các bạn học đang đứng ở cửa, sau đó gọi to: "Vương Chân.”
Một người trẻ tuổi ở cửa nhìn chung quanh, khi nghe thấy có người gọi mình thì nhìn lại, nhất thời lộ ra nụ cười. Sau đó anh ta đi tới bên cạnh Lâm Phàm, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Không nhìn ra cậu trâu bò vậy nha, không ngờ cậu bán bánh kếp mà lại nổi tiếng thật."
“Ha ha, lúc ấy ai nói bán bánh kếp không tốt." Lâm Phàm cười nói.
Vương Chân lắc đầu: "Mình không có ý đó chỉ là cảm giác không tốt mà thôi. Nhưng làm sao có thể nghĩ đến cậu lại thật sự làm nên thành tựu như vậy. Nhanh lên đi, chỉ thiếu một mình cậu thôi.”
Lâm Phàm hỏi: "Trần Tường đến rồi à?"
Người ta đến sớm hơn cậu mười phút. Mình ở đây chờ cậu, nể mặt mình lát nữa cậu làm cho mình một cái bánh kếp ăn thử một lần nha. Xem có phải thật sự ngon như vậy hay không." Vương Chân cười nói.
"Không thành vấn đề." Lâm Phàm đáp ứng, chỉ là vài chuyện nhỏ mà thôi, khẳng định không thành vấn đề.
Tuy nhiên Lâm Phàm hơi có chút nghi hoặc là sao bọn họ không hỏi mình có phải là thần y hay không? Chẳng lẽ bọn họ còn chưa biết gì hay sao?
Chuyện này thật đúng là bị Lâm Phàm nói đúng, bọn họ thật sự không biết.
Dù sao xưng hô trên mạng vẫn luôn là thần y. Nếu như không chú ý thì đúng là có thể không biết.
Rất nhanh bọn họ đã đến phòng.
Trong khoảnh khắc Lâm Phàm bước vào, vô số ánh mắt đều tập trung vào hắn, đây gọi là vạn người chú ý đó nha.
Lâm Phàm khiêm tốn khoát tay: "Chào các bạn cùng lớp nha."
“Ai nha, người nổi tiếng tới rồi."
"Hoàng tử bánh kếp giá đáo, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
"Rắm thối." Trần Tường liếc mắt một cái, không muốn để ý tới Lâm Phàm chút nào. Nhưng trong lòng anh ta cũng thật sự rất tò mò, bánh kếp này của hắn thật sự nổi tiếng như thế sao.
Bọn hắn cũng không chú ý đến Lâm Phàm nhiều, thế nhưng lại có bạn học này gửi liên kết vào nhóm nói Lâm Phàm rất hot trên Weibo. Nhìn qua, thằng nhóc này không chỉ biết bói toán mà còn bán bánh, hơn nữa còn thật sự bán đến mức rất nổi tiếng. Điều này làm cho tất cả mọi người đều không ngờ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Cô Hạ, chúc mừng sinh nhật, đây là quà tặng cô.” Lâm Phàm cười nói.
Cô Hạ nhận lấy quà, trên mặt nở nụ cười: "Tiểu Phàm đến là được rồi, còn tặng quà gì nữa. Ồ! Đây là tranh chữ sao?”
Lâm Phàm gật đầu: "Vâng, là em vẽ đấy, chút tâm ý. Nhưng cô Hạ phải bảo tồn thật tốt đó nha.”
Tuy rằng hắn không hoạt động nhiều trong giới Quốc hoạ nhưng chỉ dựa vào tác phẩm này cũng là vô giá trên thị trường rồi. Nếu như hắn lại phấn đấu một phen, nói không chừng sau này chính là có tiền cũng không mua được.”
Trần Tường liếc mắt một cái: "Cậu lại còn biết vẽ tranh sao, đừng nói là vẽ một bức tranh của một đứa trẻ ba tuổi đó nha.”
Lâm Phàm nhìn Trần Tường: "Cậu cũng đừng xem thường tôi, lần trước ai nói muốn tự bỏ tiền túi mua hai ngày làm bánh của tôi? Bây giờ bánh kếp của tôi trên thị trường là có tiền không mua được, nếu mua hai ngày, sợ là cậu sẽ bị phá sản mất thôi.."
Cô Hạ cười: "Được rồi, được rồi. Các cậu đừng đấu võ mồm nữa. Nhất định cô sẽ bảo quản thật tốt, về sau sẽ treo ở trong thư phòng.”
Lâm Phàm cười nói: "Có thể treo ở trong thư phòng của cô, đó là vinh hạnh của em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận