Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 477: Giữa đường bất bình, rút đao tương trợ

Vương Đào không thay đổi sắc mặt nhìn về phía ba người đó, rồi lại cúi đầu.
Trong đó, có một người đàn ông đầu trọc, dáng người hơi mập mạp, nhìn Lâm Phàm từ trên xuống dưới: “Anh Đào, đây là ai vậy?”
Hắn ta không biết người đang đứng trước mặt này là ai, nhưng mà tâm trạng hiện tại của bọn họ cũng không tệ. Không nghĩ tới Vương Đào tìm được người trả tiền nhanh như vậy .
Lâm Phàm gạt tàn thuốc, rồi nở nụ cười: “Các anh không cần phải để ý đến tôi là ai. Anh ta thiếu các anh bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông mập mạp bất đắc dĩ nói: “Ồ! Anh Đào thiếu chúng tôi một trăm bốn mươi lăm vạn. Lúc đó đã nói không đánh rồi, mà anh Đào nhất định phải chơi mới được. Điều này chúng tôi cũng không muốn chút nào, nhưng mà giấy trắng mực đen đều ghi rõ, chắc chắn anh Đào sẽ không trở mặt đấy chứ.”
Lâm Phàm cười một cái: “À! Một trăm bốn mươi lăm vạn cũng không nhiều. Đợi chút nữa, người của tôi sẽ đem tiền đến đây, các anh cũng đừng gấp quá.”
Người đàn ông mập mạp cười: “Không vội, không vội, từ từ đến là được.”
Sau đó, có hai tên đàn ông khác đi đến bên cạnh Vương Đào nói chuyện: “Anh Đào! Không có gì lớn đâu. Anh có người anh em nhiều tiền như vậy giúp anh trả nợ, thì anh còn lo lắng gì nữa. Tiền tài chỉ vật ngoài thân mà thôi, hết rồi thì sau này kiếm lại. Nếu muốn lấy lại vốn thì đến tìm tôi, chúng tôi tuyệt đối không phải loại người thắng được tiền rồi chạy trốn.”
Một lúc sau có hai chiếc xe cảnh sát chạy tới.
Khi ba người nhìn thấy xe cảnh sát, rõ ràng là rất lo lắng nhưng sau đó đã trấn định lại, bọn họ cũng không làm sai cái gì tại sao phải sợ.
Lâm Phàm cười nói: “Mọi người đừng căng thẳng, xe cảnh sát này là tôi gọi đó, tôi vừa mới báo cảnh sát.”
Cả ba người đều sững sờ, sau đó người đàn ông mập mạp nói: “Anh em à! Cậu như vậy thì không tử tế chút nào. Chúng tôi đâu có làm gì, mà cậu dựa vào cái gì để báo cảnh sát. Huống hồ anh ta thiếu chúng tôi một trăm bốn mươi lăm vạn, cũng không phải là nợ cờ bạc, đây chính là được pháp luật bảo vệ đó.”
Lâm Phàm nhếch miệng cười nhạt: “Không có gì, đợi lát nữa từ từ nói.”
Lưu Hiểu Thiên từ trên xe cảnh sát xuống: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người đàn ông mập mâp nhanh chóng bước lên: “Anh đồng chí, chúng tôi không có việc gì hết. Người này thiếu tiền chúng tôi, chúng tôi đến đây để đòi nợ. Chính là hắn báo cảnh sát, chúng tôi cũng không biết gì hết.”
Lâm Phàm chỉ vào ba người nói: “Ba người này cùng nhau đánh bạc để lừa gạt anh ta, lừa gạt anh ta bằng hình thức đánh bạc có mục đích.”
Người đàn ông mập mạp có hơi khẩn trương nói: “Chúng tôi không có đánh bạc, chúng tôi cũng không lừa gạt anh ta, cậu đừng vu khống chúng tôi.”
Nếu như là người khác, thì Lưu Hiểu Thiên còn có thể nghi ngờ đôi chút, nhưng người trước mắt này lại là Lâm đại sư, tình huống này phải cân nhắc kỹ mới được.
Lâm Phàm cười nói: “Sờ xuống phía trước ngực áo của hắn ta đi, có lẽ có không ít bài được giấu bên trong đó.”
Người đàn ông mập mạp nghe nói như thế, lập tức thay đổi sắc mặt, giống như có ý né tránh. Nhưng Lưu Hiểu Thiên đã nhanh tay lẹ mắt sờ vào. Quả nhiên, bên trong lớp áo mỏng có một cái túi ngầm, có rất nhiều lá bài được giấu bên trong.
“Này anh trai ! Anh dẫn cảnh sát đến nơi đánh bạc đi. Tôi nghĩ nơi đó chắc còn giữ lại chứng cứ, nói không chừng cũng có thể lấy được tiền lại.” Lâm Phàm bình tĩnh nói giống như hắn biết hết tất cả mọi chuyện.
Điều này khiến ba người đàn ông cảm giác giống như mình gặp phải quỷ, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Thế nhưng những lời Lâm Phàm nói ngay sau đó, càng làm cho ba người bọn họ, ai nấy đều cảm thấy kinh hải đến nhảy dựng lên hô to ‘không thể nào’.
“Hai gã đàn ông ốm hơn là người có tiền án, còn tên mập này cũng có vấn đề, có thể điều tra kỹ một chút. Đội trưởng Lưu, chuyện còn lại giao cho anh nhé, tôi về trước đây.” Lâm Phàm khoát tay, việc này trên cơ bản xem như giải quyết xong, còn mọi chuyện phía sau thì phải xem Lưu Hiểu Thiên rồi.
Lưu Hiểu Thiên nhìn thấy Lâm Phàm muốn đi, lập tức tiến lên: “Anh cứ như vậy ném chuyện này cho chúng tôi sao?”
Lâm Phàm cười nói: “Đội trưởng Lưu! Anh là cảnh sát mà, tôi chỉ là một công dân tốt thôi. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, chắc chắn cuối cùng cũng phải dựa vào các anh để xử lý. Thôi, không nói nữa, tôi phải trở về nghỉ ngơi. A! Đúng rồi, tiệm của tôi đã chuyển sang nơi khác rồi. Sau này ở ngay khu phố mua sắm Thiên Hoành, chừng nào khai trương tôi mời anh đến chơi nhé.”
Lưu Hiểu Thiên vỗ bả vai của Lâm Phàm: “Biết rồi, từ sau khi quen biết cậu, khối lượng công việc của tôi càng ngày càng nhiều đó.”
“Ha ha.” Lâm Phàm cười: “Đây không phải chuyện tốt sao, anh càng bận rộn, xã hội mới có thể càng yên bình hơn, ít tệ nạn hơn.”
Lâm Phàm khoát tay, rồi lên xe, sau đó nói với Vương Đào: “Này anh trai! Sau này đừng đánh bạc nữa, tiền kiếm được từ cờ bạc là tiền khó tin cậy nhất đấy.”
Vương Đào nhìn theo Lâm Phàm, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại. Cho đến khi đuôi xe biến mất hoàn toàn trước mắt thì anh ta mới lấy lại phản ứng.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận