Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1110 - Tôn sư trọng đạo

Đầu tháng, đạo hữu quăng ít kim phiếu cho truyện nha, cám ơn nhiều lắm lắm!!!
C’hương 1110: Tôn sư trọng đạo
Đây là hiệu quả mà tài liệu giảng dạy đem lại trong khoảng thời gian này.
Tính cả những gì trước đây tiêu hao, tài liệu giảng dạy này đã mang đến cho bản thân hắn hơn 10 ngàn điểm bách khoa.
Chỉ là điều này không cách nào khiến người ta thỏa mãn được.
Xem ra người nghiêm túc học tập Trung y quả nhiên rất ít, thật sự còn rất ít.
Đúng là có chút đáng tiếc.
Bây giờ mỗi ngày có thể tăng thêm 10 điểm bách khoa cũng xem như thành tích tốt rồi.
Nhìn qua ‘thương thành’ của bách khoa toàn thư, tạm thời còn chưa có thứ gì hắn muốn đổi nên cũng chỉ đành tích lũy trước vậy.
Hoặc nhìn trúng phân loại nào cũng có thể dùng điểm bách khoa để mở luôn kiến thức phân loại đó.
Nhưng có một vài phân loại kiến thức khá lợi hại, cần phải có một số lượng lớn điểm bách khoa thì mới mở được.
Lúc này, điện thoại gọi đến.
“Minh Thanh, sao vậy?” Lâm Phàm hỏi.
Học trò này của mình hoàn toàn là vì Trung y mà đến, từ sau khi dùng Tiểu Thông Tuệ Đan thì một lòng hướng về Trung y. Y thuật so với trước kia tiến bộ rất nhanh, có sự thăng cấp rất lớn.
“Lão sư, tôi muốn nói với ngài chuyện này, chính là tôi sắp rời Thượng Hải một khoảng thời gian.” Triệu Minh Thanh nói.
Lâm Phàm: “Muốn đi đâu?”
Triệu Minh Thanh: “Lão sư, tôi chuẩn bị đến vùng núi một chuyến, những nơi đó khá nghèo nàn, bác sĩ cũng ít. Tôi muốn đến đó một thời gian khám bệnh cho những người dân vùng núi.”
Lâm Phàm kinh ngạc, không ngờ rằng Triệu Minh Thanh lại có suy nghĩ như vậy: “Ông đi như vậy thì cơ thể có chịu được không?”
Triệu Minh Thanh: “Lão sư, tôi có thể, khi đi tôi dẫn theo Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng cùng đi, chỉ là tạm thời học trò không thể đến viện phúc lợi bên này được.”
Lâm Phàm cười nói: “Được, không thành vấn đề, ông muốn đi vậy thì cứ đi thôi. Bệnh tình những người dân vùng núi có thể là vì vấn đề môi trường và địa lý nên sẽ không giống với ở đây, điều này cũng có hỗ trợ rất lớn đối với Trung y của ông. Hơn nữa thảo dược trong núi cũng rất phong phú, vừa hay có thể mượn cơ hội này mà ông có thể tiếp tục nâng cao y thuật, tôi hoàn toàn ủng hộ.”
Triệu Minh Thanh vui vẻ: “Cảm ơn lão sư!”
Lâm Phàm cười cười, Triệu Minh Thanh này thật là tôn sư trọng đạo, đi xa đều chào hỏi trưng cầu ý kiến của hắn.
Nếu như hắn không đồng ý Minh Thanh thì sợ rằng ông ấy cũng sẽ không đi.
Chẳng qua chuyện tốt như vậy, làm sao mà không đồng ý cơ chứ?
Chuyện của Hiệp hội Quốc hoạ đã kết thúc, ngoại trừ trên mạng còn có một chút tin tức nhỏ ra thì không có quá nhiều.
Nhưng điều làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên là người phụ trách cao nhất của Hiệp hội Quốc hoạ vậy mà lại chủ động xin lỗi. Điều này làm cho tất cả mọi người phải trợn tròn mắt, cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ lạ.
Đám fan hâm mộ của Lâm Phàm rất hưng phấn, thần tượng của mình càng trâu bò thì họ càng cao hứng.
Vài ngày sau.
Phố Vân Lý.
Mấy ngày trước, Triệu Minh Thanh đã rời khỏi Thượng Hải, mà nơi cần đến lại là chọn ở vùng núi Vân Nam.
Vùng núi Vân Nam.
Rõ ràng Triệu Minh Thanh đi ra từ trong một ngôi nhà đất cũ nát. Quần áo không như hồi còn ở Thượng Hải, có vẻ hơi cũ kỹ. Trên đôi giày vải còn dính bùn đất, rõ ràng là đã đi rất nhiều con đường không dễ đi.
"Không cần tiễn, cậu phải nghỉ ngơi ở trên giường nhiều hơn. Kiên trì uống thuốc, bệnh tình sẽ khỏi rất nhanh." Triệu Minh Thanh vui vẻ. Bọn người Khâu Kiệt đi theo phía sau vác hòm. Đi tới vùng núi có rất nhiều thứ không dễ mang theo, chỉ có thể mang theo một ít dụng cụ quan trọng.
Triệu Minh Thanh có năng lực Trung y rất mạnh, một số bệnh tình dùng châm cứu phối hợp với thuốc trung y đều có thể trị tận gốc. Đồng thời ông ta còn chữa bệnh miễn phí, gặp phải hộ gia đình cực kỳ khó khăn thì sẽ bỏ tiền ra mua thuốc, không để cho bệnh nhân miền núi tốn một xu.
Với năng lực của Triệu Minh Thanh thì ông ta hoàn toàn có thể gánh vác. Con cái đều đã trưởng thành và có sự nghiệp của mình. Bản thân ông ta thì đảm nhiệm chức vụ viện trưởng trường Trung y số một ở Thượng Hải. Tiền lương ông ta cũng không tệ, tiền gửi ngân hàng cũng nhiều.
Từ sau lần khám bệnh tình nguyện đó, Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng tràn đầy hy vọng vô hạn đối với Trung y. Tuy rằng đi đến thôn xóm trong vùng núi nhưng lại thu hoạch rất nhiều, cũng hiểu sâu sắc được sứ mệnh của mình.
"Cám ơn bác sĩ Triệu." Một phụ nữ làm nông cảm kích. Bà ta bị bệnh phổi, ho khan không ngừng, có đôi khi sẽ ho ra máu. Nhưng từ sau khi Triệu Minh Thanh đến nơi này, bệnh cũ của bà ta đã có chuyển biến rõ ràng.
Lúc đầu, bà ta cũng cảnh giác với người lạ nhưng sau đó bà ta phát hiện ra rằng, những người này đều là người tốt.
Trưởng thôn của thôn này hoan nghênh đám người Triệu Minh Thanh vô cùng, đều sắp xếp phòng ốc cho họ.
Những người ở lại trong thôn này đều là người già và trẻ con. Biết có một bác sĩ tới khám bệnh không cần tiền, hơn nữa y thuật rất cao, đối với những người hiếm khi được đi khám bệnh như bọn bọn họ thì đây thật sự là một chuyện vui lớn.
Triệu Minh Thanh trên mặt lộ ra một nụ cười: "Không cần tiễn nữa, mọi người trở về đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận