Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 861: Dù sao cũng không phải là tôi đánh, anh đi hỏi người khác đi

Lâm Phàm cảm thấy mình có phải là bị chơi xỏ rồi hay không?
Cơ thể Vương Minh Dương không có vấn đề gì, nhưng tinh thần không bình thường cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì.
Mở ra kiến thức trong Bách khoa toàn thư, bỗng nhiên thấy có “lên đồng” cái này là một kiến thức thuộc phân loại nhỏ, có điều có chút đắt đỏ. Lấy điểm bách khoa hiện tại để đổi thì vĩnh viễn là chuyện không thể.
Bây giờ ở trên mạng còn có một cách, nếu như không được vậy cũng chỉ có thể tạm thời thuê dùng mà thôi.
Đám người Hứa Tử Nhạc đứng đằng sau nhìn, thấy vẫn không có hiệu quả trong lòng không khỏi có chút nóng vội. Không biết anh Lâm rốt cuộc có làm được hay không đây.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ có thể đặt hết hy vọng lên người anh Lâm mà thôi.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, nắm lấy cổ áo của Vương Minh Dương. Căn cứ vào giới thiệu trên mạng, hắn phải dùng giọng điệu nghiêm túc mới được: “Rốt cuộc anh có đi hay không?”
“Không đi!” Vương Minh Dương nói to.
Bốp!
Lâm Phàm tát mạnh một cái lên mặt Vương Minh Dương, căn cứ giới thiệu trên mạng thì khi gặp trường hợp không đi, nhất định không cần đối đãi thật tốt mà cứ trực tiếp vả cho một cái, không đi vả mặt đến khi nào đi thì thôi.
“Anh có đi không?”
Vương Minh Dương ngẩn người, dường như không ngờ rằng bản thân sẽ bị đánh.
Lâm Phàm thấy vẫn không có phản ứng, lại liên tục tát, tát trái tát phải. Căn bản không cho đối phương bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.
Mười cái tát tung ra, ánh mắt Lâm Phàm ngày càng nghiêm khắc: “Còn không mau cút đi cho tao!”
Lúc này, kỳ tích xảy ra, hai mắt của Vương Minh Dương đột nhiên nhắm chặt lại, cơ thể không động đậy giống như đang ngủ thiếp đi.
Lâm Phàm bắt mạch kiểm tra một chút, cảm thấy không có bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng chuyện bây giờ vẫn chưa rõ lắm, không biết cách này rốt cuộc là có tác dụng hay không. Nếu như không có tác dụng vậy chỉ có thể tạm thời đổi “lên đồng” thôi, mặc dù có chút đắt nhưng cũng không còn cách nào.
Hứa Tử Nhạc tiến lên: “Anh Lâm, được chưa vậy?”
Lâm Phàm không chắc chắn lắm: “Không biết, đợi xem sao!”
Không biết qua bao lâu, Vương Minh Dương từ từ mở mắt ra, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phàm đứng trước mặt mình không khỏi nghi hoặc nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Nghe thấy lời này, Lâm Phàm liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra có hiệu quả rồi.
Quả nhiên, vũ lực là cách nhanh nhất để chinh phục tất cả.
Hứa Tử Nhạc nhào tới bên cạnh Vương Minh Dương nói: “Minh Dương vừa rồi anh dọa chết em rồi!”
Trong đầu Vương Minh Dương trống rỗng, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, không khỏi thở ra một hơi.
A!!!
“Đau quá, mặt của tôi sao lại đau như vậy, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Vương Minh Dương nghi hoặc hỏi.
Lâm Phàm nhìn về phía những người nhân viên xung quanh vẫy tay: “Mọi người ra ngoài trước đi!”
Những nhân viên gật đầu, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Lâm Phàm kéo một cái ghế lại, bây giờ hắn đang rất tò mò chuyện này có thực sự phải là do bị quỷ nhập hay không.
“Anh thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra vừa rồi sao?” Lâm Phàm hỏi.
Vương Minh Dương lắc đầu: “Không nhớ được, có điều tôi muốn biết, vừa rồi có phải là tôi đã bị người ta đánh không, mặt của tôi vì sao lại sưng lên như vậy?”
“Không ai đánh anh cả, đây chỉ là ảo giác. Đúng rồi, vừa rồi anh bị quỷ nhập, anh có nói mình là Triệu Sơn. Có phải là anh có quen người này không?” Lâm Phàm hỏi.
Vương Minh Dương nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi lớn.
Lâm Phàm vừa nhìn đã biết, quả nhiên là quen. Đồng thời đối với cách nói “quỷ nhập” cũng có chút hoài nghi.
Ở xã hội khoa học hiện tại, sẽ không có chuyện như vậy xảy đâu nhỉ.
Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm: “Cậu nói vừa rồi tôi bị quỷ nhập rồi tự nhận là Triệu Sơn sao? Chuyện này…”
Lâm Phàm nói: “Nói đi, anh với Triệu Sơn này có dính líu chuyện gì, con người tôi không quá tin những chuyện này. Nhưng hôm nay thấy được tình huống này của anh, tôi lại có chút hứng thú. Có cảm giác cái gọi là bị “quỷ nhập” này cũng rất kỳ quái đó nha.”
Vương Minh Dương trầm tư một lúc, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết Triệu Sơn, anh ta là bạn hồi bé của tôi, có điều đã chết mười mấy năm rồi. Năm đó tôi rủ anh ta ra sông cùng bơi, cuối cùng anh ta lại chết đuối, chuyện này tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, tôi cảm thấy là tôi đã hại chết anh ta…”
Lâm Phàm lắng nghe, Hứa Tử Nhạc không ngờ rằng Vương Minh Vương cũng có chuyện như vậy.
Lúc này Lâm Phàm đứng dậy: “Bây giờ không sao rồi, có điều tôi nghĩ anh nên về quê thăm người nhà của Triệu Sơn này đi. Chuyện bị quỷ nhập thế này không phải là vô duyên vô cớ, chắc chắn là có chuyện gì. Nếu như người nhà anh ta có khó khăn, anh nên giúp người ta một chút!”
Vương Minh Dương gật đầu: “ Sao cậu đối với nghề này lại thuần thục như vậy?”
Lâm Phàm cười: “Có Baidu, có gì không biết. Tôi về trước đây, anh nghỉ ngơi đi!”
“Vậy mặt của tôi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao tôi lại cảm thấy hình như tôi đã bị người khác đánh vậy!” Vương Minh Dương nghi hoặc hỏi.
Lâm Phàm nhún vai: “Dù sao cũng không phải là tôi đánh, anh đi hỏi người khác đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận