Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 419: Lâm đại sư đâu?

"Cho dù thế nào anh cũng là người có danh tiếng, anh nhìn dáng vẻ bây giờ của mình không sợ mất thể diện hay sao? Nếu để fan của anh biết, họ sẽ không khóc chết ư? Tôi thấy anh vẫn là nên nhanh chóng nhảy xuống đi, tiếp tục theo đuổi con đường trước đây của mình." Việc thu đồ đệ này, nếu như là trước kia, hắn nhìn thấy một vị đệ tử thật lòng như vậy chắc chắn hắn sẽ rất hưng phấn. Thế nhưng thời đại bây giờ không còn giống như trước nữa, thu đệ tử chính là tiếp nhận một cục phiền toái.
Hơn nữa không chắc thằng cha này là người đàng hoàng, nếu như gây phiền phức cho hắn, sau này hắn biết tìm ai khóc đây.
Hàn Lục lắc đầu: "Lâm đại sư, anh nhận tôi làm đồ đệ đi mà. Tôi đây không sợ mất mặt, cũng không sợ mất fan, chỉ muốn học công phu chân chính thôi."
Anh ta vô cùng quyết tâm, bởi vì là người luyện võ nên anh ta có được sức mạnh và kỹ xảo đánh nhau, cho nên luôn cảm thấy bản thân rất mạnh. Thế nhưng sau khi quay về nước gặp được Lâm đại sư thì lập tức thua trận, cũng giúp anh ta tìm lại được tình yêu thuần túy với võ thuật Trung Hoa, bởi vậy lúc này dù có thế nào anh ta cũng phải bái sư thành công.
Lâm Phàm trầm ngâm một hồi, sau đó cười nói: "Cũng không phải là không được, nhưng mà anh trước tiên phải bước xuống đã, đến trước mặt tôi nói chuyện rõ ràng nào."
Hàn Lục sửng sốt, cẩn thận dò hỏi: "Tôi xuống, anh sẽ nhận tôi làm đồ đệ chứ?"
Ui là trời, nói ba câu thì cả ba đều nhắc đến việc thu nhận đồ đệ, người này có ý chí thật đấy.
"Anh xuống trước đã, anh không xuống thì xem như bỏ qua chuyện này. Nếu như anh chịu xuống, chúng ta còn có thể xem xét lại." Lâm Phàm nói.
Hàn Lục đang nằm nhoài trên nóc xe cũng cảm thấy bộ dạng của mình hiện tại có chút khiếm nhã, sau đó từ từ bò xuống. Lúc bò qua logo của xe càng cẩn thận hơn, chỉ sợ làm nó gãy.
Hàn Lục hưng phấn đứng đối diện Lâm Phàm, lộ ra vẻ chờ mong, gương mặt vô cùng sáng lạn cười ngây ngô. Lâm Phàm nhìn anh ta, tuy mặt mày không tệ nhưng thế này vẫn chưa nói lên được điều gì.
"Anh cần phải biết rằng, tôi có yêu cầu rất cao trong việc nhận đồ đệ." Lâm Phàm nói.
Hàn Lục gật đầu: "Tôi biết, đại sư lợi hại như vậy, yêu cầu với đồ đệ chắc chắn rất cao."
Lâm Phàm nói tiếp: "Người bình thường tôi sẽ không nhận, có điều tôi có thể cho anh một cơ hội."
"Vâng!" Hàn Lục phấn khích hơn: "Đại sư, mặc kệ là chuyện gì, cho dù anh kêu tôi lên núi đao xuống biển lửa, ngay cả lông mày tôi cũng sẽ không nhíu lại một cái."
Lâm Phàm mỉm cười: "Không khủng bố đến vậy, có thấy sân thể dục bên kia không? Nếu cậu có thể chạy hết một vòng sân rồi đến chỗ tôi trong ba phút, thì đạt đủ tư cách."
Hàn Lục nhìn sân thể dục trước mặt, trong lòng tính toán, ba phút có phần hơi nguy hiểm, chẳng qua... Vì có thể bái sư, không được cũng phải được, thế nhưng anh ta lập tức hỏi: "Đại sư, nếu như anh chạy mất thì tôi phải làm sao?"
Lâm Phàm khựng lại, cau mày nói: "Vẫn chưa bái sư đã bắt đầu nghi ngờ tôi? Xem ra anh cũng không thích hợp."
Thấy Lâm đại sư tức giận, trong lòng Hàn Lục vô cùng khẩn trương, vội vàng nói: "Đại sư, tôi không nghi ngờ anh, tôi chạy ngay đây."
"Ừ, vậy anh mau đi đi." Sau đó giả vờ giả vịt lấy di động ra: "Tôi bắt đầu tính giờ, nếu ba phút còn chưa đến đây thì khỏi tính toán gì nữa hết!"
Sao Hàn Lục dám làm lỡ thời gian, cắn chặt răng, hai chân giống như được bôi dầu, tốc độ vượt quá tưởng tượng, trong nháy mắt lao đi như một cơn gió, tốc độ rất kinh người.
"Không tệ, cố lên." Lâm Phàm cổ vũ.
Nghe thấy Lâm đại sư cổ vũ cho mình, tinh thần của Hàn Lục lại càng dâng cao, đồng thời vẫn còn hơi không an tâm quay đầu lại xem thử Lâm đại sư có rời đi hay không. Khi thấy Lâm đại sư khoát tay với mình, anh ta cho rằng Lâm đại sư đang cổ vũ cho mình nên càng yên tâm hơn, cúi đầu dùng toàn lực lao đi.
Giang Phi kinh ngạc nói: "Anh thật sự muốn nhận anh ta làm đồ đệ sao?"
Lâm Phàm lườm Giang Phi một cái, sau đó mở cửa xe: "Sao có thể chứ, công việc của tôi nhiều như vậy, đâu có thời gian dành cho anh ta. Được rồi, tôi đi trước đây, chờ anh ta trở về thì nói cho anh ta biết, tôi nhận đồ đệ rất nghiêm ngặt."
Giang Phi có chút bất đắc dĩ, hóa ra là muốn kết quả này, quả nhiên muốn đẩy tên này đi. Có điều cách này cũng không tồi, vô cùng thực dụng.
Lâm Phàm đạp chân ga, chiếc xe phóng đi như bay.
Nhóm thành viên của hiệp hội đồng loạt thở dài nói: "Vẫn là hội trưởng Lâm thâm nhất, tôi thấy tên này muốn bái sư là chuyện hoàn toàn không có khả năng."
"Chạy nhanh hơn nữa cũng vô dụng thôi, hội trưởng Lâm là chân tài thực học, sao có thể nhận đồ đệ dễ dàng như vậy được."
...
Hàn Lục vẫn thầm đếm trong lòng, dưới áp lực cực lớn cuối cùng cũng đột phá bản thân đến cực hạn, chạy tới điểm cuối vẫn chưa vượt quá ba phút, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của Lâm đại sư.
"Lâm đại sư..." Hàn Lục lao tới đích, hai tay chống trên đầu gối, thở hổn hển. Thế nhưng sau khi ngẩng đầu lên lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn Giang Phi kinh ngạc hỏi: "Lâm đại sư… đâu rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận