Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1170: Cải tạo vườn hoa trong viện

Viện trưởng Hoàng gật đầu đồng ý: “Cách này hay đó, có thể giúp bọn nhỏ tăng cường khả năng vận động đồng thời bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm của chúng. Lâm đại sư, tôi thấy trong lĩnh vực giáo dục trẻ em, cậu còn chuyên nghiệp hơn bọn tôi nhiều.”
Lâm Phàm khiêm tốn khoát tay: “Tôi nghĩ gì làm đó thôi mà, đúng rồi, tụi nhỏ đâu?”
“Bây giờ trời se lạnh, Hàn Lục đang dẫn bọn nhỏ chạy bộ. Cậu Hàn Lục này không tệ, mấy tháng nay nếu không có cậu ta ở đây thì tôi không thể quán xuyến hết nổi.” Viện trưởng Hoàng ca ngợi: “Bây giờ người nhân hậu và có trách nhiệm như cậu ta càng ngày càng hiếm hoi.”
Khi Lâm Phàm đi đến phía sau sân tập, Hàn Lục đang dẫn dắt bọn nhỏ tập luyện.
Hắn đứng đó nhìn một lúc lâu, trên mặt nở nụ cười.
Hàn Lục: “Lâm đại sư, anh đến rồi.”
“Ừ.” Lâm Phàm gật đầu sau đó vỗ vai Hàn Lục: “Không tệ nha.”
Hàn Lục cười cười: “Tôi chẳng tài giỏi gì, chỉ biết rèn luyện cơ thể nên đành phải dẫn bọn nhỏ đi vận động sơ sơ thôi.”
Lâm Phàm: “Vậy được, lần này tôi đến có mang theo một vài cây hoa giống để bọn nhỏ tự tay vun trồng, cho chúng nó có thêm trò tiêu khiển. Anh cũng đến giúp một tay đi.”
“Được.” Hàn Lục gật đầu sau đó vỗ tay: “Tập hợp…”
Bọn nhóc vừa thấy Lâm Phàm, đứa nào cũng vô cùng phấn khích: “Chú Lâm…”
Nụ cười trên mặt Lâm Phàm càng tươi hơn, hóa ra mình vẫn được hoan nghênh nhiệt liệt, con mẹ nó cảm giác thật sung sướng.
“Được rồi, tập trung nào, hôm nay chú dẫn mấy đứa đi trồng vườn hoa của chúng ta nha, có chịu không nào?” Lâm Phàm cười hỏi.
“Dạ chịu …”

Những bông hoa này không quá mắc, là những thứ hắn đổi được trong cửa hàng trong Bách Khoa Toàn Thư, hơn nữa không giống với bên ngoài, rất dễ trồng và cũng không có khuyết điểm. Quan trọng là thời khắc đẹp nhất chính là lúc bọn chúng nở hoa.
Hắn làm vậy để nuôi dưỡng sự hứng thú của bọn nhỏ, đồng thời kiếm vài điểm Bách Khoa.
Nếu như trong đó có đứa có thiên phú với trồng hoa, biết đâu tương lai có thể trở thành một đại sư trồng hoa thì sao.
Không, không phải biết đâu mà là chắc chắn.
Đích thân đại sư này dạy dỗ thì làm sao có vấn đề được?
"Mình đào, mình đào...." Mập mạp vung xẻng nhựa trong tay, đào một cái hố lớn ở chân tường. Nhìn cái hố lớn trước mắt, mập mạp rất vui vẻ, lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Phàm, sau đó nắm tay: "Chú Lâm, chú mau đến xem, cái hố cháu đào vừa lớn vừa đẹp này.”
Lâm Phàm cười thầm, mập mạp thật đúng là hoạt bát. Khi nhìn thấy cái hố mà mập mạp đào, hắn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: "Mập mạp! Đây là cháu muốn trồng cây à?”
Mập mạp: "À, cháu xem TV, không phải tất cả đều phải đào rất sâu sao?”
Lâm Phàm vuốt đầu Mập mạp: "Chúng ta bây giờ không phải là trồng cây, chúng ta đang trồng hoa, hố không cần quá sâu cũng không cần quá lớn như vậy. Tuy nhiên cháu làm rất tốt, xem như không phí công nuôi mập mạp rồi. Bây giờ nhiệm vụ của cháu đã hoàn thành, cháu có thể giúp đỡ những bạn nhỏ khác của mình.”
Nhận được lời khen ngợi của chú Lâm, trên mặt mập mạp nở nụ cười: "Vâng, bây giờ cháu sẽ đi giúp đỡ họ.”
Không đợi Lâm Phàm nói gì, trong nháy mắt mập mạp đã chạy tới bên cạnh một bạn gái nhỏ ở bên cạnh: "Em gái Hồng Hồng, anh đến đào giúp em, sức của anh rất lớn, vừa rồi chú Lâm còn khen ngợi anh đấy!”
"Vâng, anh mập mạp thật tốt."
"Đương nhiên rồi, anh mập mạp thích nhất em gái Hồng Hồng."
Lâm Phàm thở dài, sau này mập mạp lớn lên chỉ sợ cũng có lúc đau đầu. Nhưng chỉ cần chính nghĩa thiện lương là được rồi.
Đây đều là những cây con, cần phải chăm sóc cẩn thận. Đối với trẻ em, chúng thích nhất chính là tự mình làm. Tổng cộng có 365 cây con, mỗi đứa nhỏ một cây, Lâm Phàm cần phải giảng giải kiến thức trồng trọt cho bọn nhỏ.
Nếu có mười đứa trẻ hiểu thì nhiệm vụ sẽ được hoàn thành.
Ngày hôm đó, ở ga tàu cao tốc Thượng Hải.
Hai người trung niên, một nam một nữ đi đến Thượng Hải.
"Ông xã, con của em trai ông đang ở Thượng Hải à?" Khâu Diễm Lan hỏi.
Người đàn ông trung niên gật đầu, sắc mặt có chút khó coi, hình như là bị bệnh: "Ừ, ngay tại viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn Thượng Hải, không phải cảnh sát trong huyện đã nói với chúng ta rồi à?"
Lúc ấy cảnh sát huyện đến nhà thông báo, con của em trai ông ta đã được giải cứu khỏi bọn buôn người. Mà em trai ông đã qua đời mấy năm trước bởi vì tai nạn xe cộ, mẹ cậu bé cũng tái giá và có gia đình riêng, cho nên không tiếp nhận đứa nhỏ. Bởi vậy nên muốn hỏi bọn họ có muốn tiếp nhận cậu bé hay không.
Làm sao hai vợ chồng bọn họ có thể đồng ý tiếp nhận được. Điều kiện sống của họ vốn không phải quá tốt mà còn nuôi một đứa nhỏ không phải của mình thì khẳng định phải cự tuyệt.
Nhưng làm sao tính được số trời, một tháng trước, người đàn ông trung niên bị phát hiện mắc bệnh ung thư tủy xương. Thế nhưng may mắn là vẫn sớm, chỉ cần cấy ghép tủy xương là sẽ chắc chắn chữa khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận