Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 972: Hốt gọn cả đám

Lâm Phàm trực tiếp kéo Bọ Cạp vào trong phòng vệ sinh, sau đó đóng cửa lại: "Ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng gấp gáp, lát nữa mọi chuyện sẽ kết thúc thôi. ”
Gã ta muốn mở miệng nói chuyện, nói cho đối phương biết, chỉ cần hắn thả gã ra thì mọi chuyện đều dễ bàn. Vô số tiền tài mặc cho đối phương lấy, nhưng cổ họng gã ta giống như bị bóp chặt, không thể nói nên lời.
Lần này gã ta tới Thượng Hải để mở rộng thị trường, vốn dĩ có thể phái đàn em tới đây nhưng vì lo lắng nên gã muốn đã đích thân đến.
Nhưng không biết vì sao gã lại bị cảnh sát Thượng Hải phát hiện khi gã lẻn vào nơi này, chỉ sợ là có nội gián bên trong. Gã ta vốn muốn chờ sự tình chấm dứt rồi trở về điều tra kỹ càng một phen, nhưng không ngờ tới hôm nay lại bị ngã ngựa ở đây.
Trong phòng riêng.
Lý Hổ cầm hàng hóa nhìn một chút, hài lòng gật đầu: "Đều rất tốt, chỉ là số lượng này... ”
Tóc Dài: "Anh Hổ, anh yên tâm, số lượng hàng rất nhiều, anh cứ bán chỗ này trước nhận chút thành ý của chúng tôi. Lần sau anh muốn bao nhiêu, chỉ cần chúng tôi có đủ thì không thành vấn đề.”
“Ha ha.” Lý Hổ bật cười vỗ vai Tóc Dài: “Người anh em, mới mấy năm không gặp mà con đường cậu đi cũng ngày càng thênh thang rồi, sau này mà có đồ tốt thì phải nhớ đến ông anh này trước tiên đấy nhé.”
Tóc Dài gật đầu: "Đó là đương nhiên, ai mà không biết năng lực của anh Hổ ở Thượng Hải chứ. Được anh Hổ che chở là sẽ có nguồn khách cuồn cuộn không ngừng, hơn nữa ngay cả phía Chính phủ cũng có người của anh Hổ cơ mà.”
Lý Hổ khẽ cười, không nói gì thêm, ông ta biết Tóc Dài đang nói cái gì.
Địa bàn của ông ta chưa từng bị điều tra, chủ yếu là đã chào hỏi người bên kia cả rồi. Chỉ là người bên kia vẫn cho rằng ông ta đang làm nghề dịch vụ, chưa từng nghĩ tới ông ta sẽ buôn ma túy. Nếu như biết, chỉ sợ sẽ không phải như vậy.
Dù sao cũng không ai muốn mở cửa sau cho chuyện này.
Nhưng hiện tại đã đủ rồi, chỉ cần có kiểm tra là sẽ được biết trước nên cũng có thể an toàn tránh đi.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Lý Hổ biến sắc: "Ai cho mày đi vào.”
Nhưng khi nhìn thấy người tới, ông ta lại sửng sốt: "Lâm đại sư.”
Lâm Phàm nở nụ cười: "Ha ha, bị bắt quả tang nhé, tôi thấy các người sắp xong đời rồi.”
Nghe nói như vậy, vẻ mặt Lý Hổ trầm xuống: “Cậu biết chúng tôi đang làm cái gì không? ”
"Đương nhiên." Lâm Phàm cười nói.
"Cậu muốn tố cáo chúng tôi?" Lý Hổ lại hỏi.
"Chắc chắn rồi, ông nói mấy lời này không phải vô nghĩa sao? Bắt được các người chính là lập công lớn, giải thưởng công dân tốt đang vẫy tay chào tôi đấy." Lâm Phàm nói.
Giờ khắc này, Lý Hổ nổi lên ý muốn giết người.
Tuy nói hậu quả giết người sẽ rất phiền toái, nhưng nếu sự tình bại lộ thì sẽ hoàn toàn xong đời.
Giọng điệu Lý Hổ âm trầm: "Được, tốt lắm, đêm nay sông Hoàng Phố lại có thêm một oan hồn. ”
Lâm Phàm không hề để ba người ở trong lòng, lấy luôn điện thoại di động ra nhấn nút một cái, bên trong truyền đến giọng của Lý Hổ.
"Lại tiếp tục thu thêm được chứng cứ, ông muốn giết tôi, lần này ông toi đời rồi, được vào tù ngồi coi như ông may mắn rồi nha." Lâm Phàm nở nụ cười, gã này và Bọ Cạp bị phán tử hình là còn nhẹ đấy.
Lý Hổ: “Xem ra cậu nhất định phải chống đối với tôi đến cùng đúng không.”
Lâm Phàm xua tay:"Sai rồi, không phải tôi cố tình chống đối ông, mà với tư cách là một công dân chính nghĩa của Thượng Hải, tôi nhất định phải chống lại tất cả tội ác tôi nhìn thấy.”
“Chết đi!”
Lúc này, người đàn ông đứng cạnh Tóc Dài đột nhiên tấn công, trực tiếp xông về phía Lâm Phàm.
Đối với Lâm Phàm, những người này chỉ hơi cường tráng một chút thôi, nhưng gặp phải loại cao thủ như hắn thì làm sao còn có thể để bọn họ trở mình mà cứ thế trực tiếp trấn áp bọn họ là xong.
Tóc Dài nhìn tình cảnh trước mắt, nội tâm rung lên mãnh liệt, không nghĩ tới người này lợi hại như vậy.
“Anh Hổ, rốt cục chuyện này là thế nào?” Tóc Dài run sợ, người vừa nãy là tay đấm số một của Bọ Cạp, thực lực rất mạnh. Nhưng ở trước mặt đối phương lại không có chút năng lực trở tay nào, chỉ trong nháy mắt mà người này đã bị đánh ngã, chuyện này có chút đáng sợ.
Lý Hổ nào biết chuyện gì đang diễn ra, hiện tại ông ta cũng nghĩ không ra đây này.
Về phần công dân tốt gì đó, còn không bằng gặp quỷ đi thôi.
Lâm Phàm tràn đầy động lực, đôi mắt lóe lên sự hưng phấn: "Ngăn cản tôi nhận giải thưởng công dân tốt là tôi sẽ xử lý toàn bộ.”
Mẹ kiếp!
Còn về Tóc Dài và Lý Hổ đâu phải là đối thủ của Lâm Phàm, trực tiếp bị hắn K.O, không hề có một chút cơ hội phản kháng nào. Lâm Phàm phủi phủi tay rồi nhìn vào cái rương trên bàn.
"Mấy người to gan thật đấy, chỉ bằng những thứ này đã có thể lấy mạng của mấy người, các người xong đời rồi." Lâm Phàm lấy điện thoại di động ra, loại chuyện tốt này đương nhiên là để lại cho Lưu Hiểu Thiên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận